Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 464: Thật sự chu toàn




Tu sĩ kia chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một bóng người, mặt đã bị một nắm phấn phủ lên, dưới bụng thì bị đấm một quyền. Một quyền này làm cho hắn cảm thấy nội tạng như sắp bị nhổ ra, hắn há mồm hít một hơi, đám bột phấn liền bay vào trong bụng.
Thấy hắn hút Thôi Tình phấn, Kim Phi Dao liền kết xuất một cấm chế cách âm, tập kích thêm một đòn vào sau đầu hắn, đánh hắn ngã xuống đất. Tên tu sĩ kia lúc đổ xuống còn quay đầu liếc nhìn người tập kích mình, lại hoảng hốt thấy phía sau đứng một con yêu thú lông xù.
Kim Phi Dao mượn lực lượng Thao Thiết, để một thân lông lá đứng phía sau hắn, một trọng kích của nàng đánh vào sau đầu thì dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không chịu nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thấy người đã ngất, Kim Phi Dao sờ sờ cái đầu thú, nói: “Hóa Thần kỳ muốn khi dễ Nguyên Anh ỳ đúng là đơn giản, sử dụng nắm đấm là có thể đánh cho choáng váng, thật sự là thú vị.”
Nghĩ đến chuyện lúc trước mình vẫn còn ở Nguyên Anh kỳ, sau khi tiến giai lên Hóa Thần kỳ đã lợi hại hơn trước rất nhiều lần, thật là một chuyện khiến người ta phải cao hứng, tuy nhiên, cao hứng thì cao hứng, nàng vẫn còn chính sự phải làm.
Người đã hôn mê, tuy mặt đã bị hắn nhìn thấy nhưng đó cũng chỉ là một khuôn mặt yêu thú, căn bản không sợ hắn vạch trần, giờ phải làm cho hắn không thể la lên, để các chủ không hoài nghi theo hướng kia.
Trước tiên, nàng lấy ngọc giản trên người hắn, mau chóng phục chế một phần rồi trả lại chỗ cũ. Nhìn hắn vẫn đang nằm im không nhúc nhích, Kim Phi Dao đột nhiên nảy ra một ý hay.
Nàng xé rách quần áo của hắn, sau đó lấy môt sợi dây thừng buộc chặt hắn lại, cuối cùng ném lên giường. Dán Ẩn Thân phù, nàng lặng lẽ đi ra cửa.
Mục tiêu của Kim Phi Dao chính là nữ tử tráng kiện nhất Bách Hoan các, Lâm Kiều Nguyệt.
Chuyện làm ăn của Lâm Kiều Nguyệt không tốt, ba mươi ngày thì có tới hai mươi chín ngày nhàn rỗi, chỉ có những tu sĩ sống quá nhàm chán, muốn tìm kích thích mới yêu cầu nàng phục vụ. Bởi vậy, lúc Kim Phi Dao đi tới gần phòng nàng thì Lâm Kiều Nguyện đang ngồi trước cửa sổ, ai oán ngắm cảnh.
Vị trí phòng nàng rất xấu, cửa sổ mở ra cũng chỉ nhìn thấy một khoảnh trời rộng một bàn tay, các chỗ khác đều bị các căn phòng khác chặn mất tầm mắt. Nhìn mẩu trời bằng bàn tay kia, nàng cảm thấy cuộc sống thật vô vị, nghĩ nếu mình có thể kết làm song tu bạn lữ với quản sự trên thuyền thì cuộc sống sẽ không bi đát như vậy. Nhưng những quản sự đó đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể để ý tới một kẻ Kết Đan kỳ, đặc biệt là một kẻ tướng mạo xấu xí như nàng.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ khe khẽ, có người đang gõ cửa.
“Tới đây!” Lâm Kiều Nguyệt nghĩ là có khách, vội vàng đứng dậy, chỉnh trang lại một chút rồi lắc mông đi ra. Nàng tươi cười mở cửa, lại phát hiện bên ngoài không có ai, hành lang không một bóng người.
Sửng sốt một chút, nàng lại cảm thấy tức giận. Hay rồi, thấy ta không có khách, người người đều đến bắt nạt ta, xem ra không thể ở Bách Hoan các được nữa rồi. Nàng tức giận cắn môi, định giơ chân đạp cửa, đột nhiên, một luồng kình phong thổi qua, bụng bị đấm một phát.
Lực đạo một quyền này lớn kinh người, nàng cảm thấy nội tạng phiên giang đảo hải, giống như sắp chết đến nơi, thân thể cũng bị một quyền này làm cho bay vào trong phòng, nhưng lại không đập vào thứ gì cả mà cứ thế đứng sừng sững tại chỗ. Sau đó, đầu lại bị một trận trọng kích, Lâm Kiều Nguyệt nhắm mắt chết ngất.
Trong hư không đột nhiên truyền đến tiếng Kim Phi Dao: “Người này giống như cái bao cát vậy, lúc đánh cảm giác thật thích.”
Sau đó lại thấy váy Lâm Kiều Nguyệt bị kéo lên, lộ ra hai đùi bên trong. Để làm cho mình gợi cảm hơn, rất nhiều nữ tử ở Bách Hoan các không mặc quần, như vậy chỉ cần ngồi xuống, hơi nhấc váy là có thể lộ ra đùi ngọc xinh đẹp.
Lâm Kiều Nguyệt cũng vậy, chẳng qua là thân thể nàng quá nhiều lông, tuy cũng là đùi ngọc nhưng khắp mặt trên dày đặc những sợi lông dài bằng nửa ngón tay. Kim Phi Dao lại lật xem tay nàng, cũng tương tự như vậy. Nghĩ nghĩ, nàng kéo quần áo Lâm Kiều Nguyệt ra nhìn vào trong, có chút thất vọng nói: “Gì vậy chứ, lại không có lông ngực, như vậy thì lượng lông không đủ rồi.”
Tuy nhiên, nhìn gương mặt thô to của Lâm Kiều Nguyệt, chung quanh môi không thiếu lông đen như râu, Kim Phi Dao vẫn quyết định dùng nàng. Ở Bách Hoan các, ngoài người này ra thì thật sự không tìm được ai có nhiều lông như vậy, ngay cả các nam nhân cũng không có ai nhiều lông bằng nàng. Kiểu gì cũng không thể tìm một yêu thú tới được, như vậy sẽ phiền toái hơn.
Kim Phi Dao khiêng Lâm Kiều Nguyệt lên vai, dán Ẩn Thân phù lên người nàng ta, sau đó liền chọn đường ít người mà đi, khiêng nàng tới phòng quản sự khố phòng.
Động tác nàng rất nhanh, quản sự khố phòng còn chưa tỉnh lại, mà dù có tỉnh lại thì đã ăn nhiều Thôi Tình phấn như vậy, ngoài việc muốn phát tiết ra, hắn cũng không thể làm được chuyện gì khác.
Mau chóng lột sạch quần áo Lâm Kiều Nguyệt, nàng vẩy một ít Thôi Tình phấn vào lỗ mũi nàng ta, lại cởi sợi dây thừng đang trói quản sự, sau đó liền ném nàng lên trên người quản sự. Cuối cùng, nàng nhịn cười, khẽ rót một chút linh lực vào người Lâm Kiều Nguyệt làm cho nàng ta tỉnh lại. Xong xuôi, Kim Phi Dao đình chỉ hô hấp, dán Ẩn Thân phù lên, dựa vào tường mà nhìn.
Lâm Kiều Nguyệt bị linh lực của Kim Phi Dao đánh thức, mở mắt ra, lắc lắc đầu, cảm giác trong mũi có gì đó vừa bị hít vào. Đột nhiên, nàng cúi đầu, phát hiện mình đang nằm trên người quản sự khố phòng, hơn nữa cả hai người lại không mặc gì.
Đây là tình huống gì? Lâm Kiều Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn chung quanh, cửa phòng khép chặt, trong phòng chỉ có nàng và quản sự, quần áo hai người đều bị xé rách vứt dưới đất, tình huống có chút không đúng nha.
Tuy nhiên, Lâm Kiều Nguyệt lại không kêu la, mắt nhìn chằm chằm quản sự bên dưới, hiện tại là cơ hội tốt nha. Tu vi của bản thân thấp hơn hắn, ngoài việc hắn đoạt lấy nàng ra thì sẽ không có khả năng nàng đoạt lấy hắn, mặc kệ là ai làm, dù sao đây cũng là cơ hội của nàng. Vì thế, Lâm Kiều Nguyệt thiếp cả người lên quản sự, hành động giống như ác sói vồ mồi.
Kim Phi Dao còn đang lo lắng Lâm Kiều Nguyệt tỉnh quá nhanh, Thôi Tình phấn còn chưa kịp phát huy tác dụng làm nàng chạy trốn, nhưng không ngờ Lâm Kiều Nguyệt lại rất phối hợp, tự hành cưỡng bức. Sau đó, Thôi Tình phấn nổi lên tác dụng, Lâm Kiều Nguyệt mê mải quên thân, ngay cả quản sự đang hôn mê cũng bắt đầu tỉnh lại.
Nhưng hắn trúng Thôi Tình phấn nhiều hơn Lâm Kiều Nguyệt vài lần, cảm thấy toàn thân khô nóng khó nhịn, mơ mơ màng màng quấn lấy Lâm Kiều Nguyệt. Nhìn hai người bọn họ cao hứng vô cùng, Kim Phi Dao mới lặng lẽ ra khỏi phòng, nghênh ngang tới trà thính, ép buộc vài nữ tu sĩ tới uống trà với mình.
Nàng ngồi đó chờ động tĩnh từ phía Lâm Kiều Nguyệt, nhưng chờ tới tận hoàng hôn vẫn không có chút động tĩnh nào. Ngần này thời gian cũng quá lâu, Kim Phi Dao phân vân không biết có phải lượng Thôi Tình phấn quá nhiều cho nên hai người này đã tinh tẫn nhân vong hay không.
Tuy nhiên, nàng chưa lo lắng được bao lâu thì một tiếng nữ tử thê lương được người dùng linh lực hô lên, kêu to đến mức một nửa Bách Hoan các cũng nghe thấy. Kim Phi Dao vui sướng, rốt cục cũng xong việc, Lâm Kiều Nguyệt này đúng là đồng lõa tuyệt hảo, lại còn dùng linh lực để kêu nữa.
Thanh âm này quá mức thê lương, các phục vụ của Bách Hoan các vội vàng chạy tới, Kim Phi Dao lại không đi xem náo nhiệt, thấy đã tới giờ cơm liền đứng dậy đi tới nhà ăn, trước tiên phải ăn no đã rồi nói.
Hơn một canh giờ sau, toàn bộ Bách Hoan các đã lan truyền tin tức, mao nhân Lâm Kiều Nguyệt bị quản sự khố phòng Sử Như ngủ, nhưng Sử Như lại nói là do Lâm Kiều Nguyệt đánh hắn hôn mê, còn hạ dược hắn cho nên mới xảy ra loại chuyện này, nàng ta muốn lợi dụng mình để sống những tháng ngày thoải mái, nếu không thì hắn phải mù mắt mới coi trọng Lâm Kiều Nguyệt.
Lâm Kiều Nguyệt lại phản bác, nói bản thân tu vi thấp như vậy làm sao có thể làm được chuyện đánh người hạ dược. Sau đó nàng liền khóc lóc, kể lể chuyện mất nguyên âm cho Sử Như.
Mặc dù Lâm Kiều Nguyệt đã ở Bách Hoan các được mười mấy năm nhưng vì diện mạo và một thân lông mà nguyên âm dù có đem đi tặng không cũng không có ai muốn, bởi vậy mà kỳ tích bảo tồn cho tới giờ. Hiện tại nàng y quan không chỉnh ngồi trên giường Sử Như, không ngừng khóc kể với những người vây xem.
Nàng nói mình giữ nguyên âm là để đợi người dùng giá cao mua, hiện tại thì tốt rồi, bị Sử Như chiếm đoạt, một nửa ưu việt bán nguyên âm lấy từ Bách Hoan các cũng không còn nữa. Tất cả là do thú tính của Sử Như, sau này nàng không biết phải sống thế nào.
Sử Như phi thường muốn một tát chụp tử mao nữ này, vừa mới tỉnh lại đã cảm thấy một thân đau nhức, cộng thêm cảm giác sảng khoái như ảo mộng làm hắn không kịp nhận ra người ngủ bên mình là nàng ta. Đợi đến lúc phản ứng lại thì Lâm Kiều Nguyệt đã ác nhân cáo trạng trước, lớn tiếng hô lên, hắn chưa kịp xuống tay đã có phục vụ đi ngang qua, nghĩ rằng có chuyện xảy ra liền đẩy cửa xông vào.
Hiện tại cửa phòng đầy ắp người của Bách Hoan các, còn có những khách nhân đứng nhìn ngó làm hắn rơi vào thế bị động. Nếu lúc này giết người thì chắc chắn sẽ bị nói là hắn muốn giết người diệt khẩu, nhưng hắn thật sự không chịu nổi cơn tức này, mắt nhìn Lâm Kiều Nguyệt đầy sát ý.
Lâm Kiều Nguyệt hoảng sợ nhảy dựng lên, nửa thân trên vẫn để trần, chỉ vào hắn mà hô: “Mọi người mau nhìn, hắn lại dùng sát ý nhìn ta. Người khác kéo quần lên đã thành không quen, hắn còn hay hơn, quần chưa kéo đã muốn giết người diệt khẩu. Các chủ, ta muốn gặp các chủ!”
Sử Như tức không thể thở nổi, nắm tay răng rắc rung động, nếu không cực lực khống chế bản thân thì hắn thực sự muốn giết người diệt khẩu.
Hắn hồi tưởng lại xem đến cùng là ai lại chỉnh mình như vậy.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì trong đầu lại hỗn độn không rõ, chỉ nhớ rõ nhất lúc trước khi ngất đi, trong hoảng hốt hắn đã nhìn thấy một mao nhân. Mao nhân… Chẳng lẽ thật sự là Lâm Kiều Nguyệt? Chỉ vì không nhìn rõ cho nên một thân lông kia mới làm hắn tưởng là yêu thú? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn không mất gì, chỉ thất thân, vậy thì chỉ có thể là Lâm Kiều Nguyệt vì muốn sống thoải mái mới bẫy hắn, nữ nhân đáng giận này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.