Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 433: Ngươi nam nhân




Ngoài thành Thính Tuyết, Kim Phi Dao rụt cổ, vừa rồi có bông tuyết rơi xuống cổ nàng làm nàng sinh ra một tia ảo giác bản thân giống như một người không có tu vi, không chịu nổi gió lạnh.
Có thể nói bản thân sau khi tiến giai Hóa Thần kỳ, thân thể hoàn toàn khác xa Nguyên Anh kỳ, vì cảm giác lực lượng của thiên nhiên cho nên hoàn toàn không cần dùng linh lực ngăn cản nóng lạnh.
Trước kia dùng linh lực là có thể chắn hết thảy cảm giác không thoải mái ở bên ngoài, nóng, lạnh hoặc là mưa. Nhưng hiện tại nàng lại nguyện ý tiếp cận gió mưa, rét lạnh như thế này. Vậy mới có thể tiếp cận thiên địa, cảm giác thiên địa hô hấp, đó là cảm giác mà tu sĩ dưới Hóa Thần không thể nào thể hội được.
Kim Phi Dao cười cười, nếu không phải tiến giai Hóa Thần kỳ thì làm sao nàng có được nhãn giới như vậy, cảm thụ thiên địa khí giống như phàm nhân bình thường chứ. Trước kia nhận thức đối với thiên địa của nàng quá phiến diện, Nguyên Anh chẳng qua mới là nhập môn mà thôi.
Rũ rũ chiếc áo choàng lông thú trên người làm đám tuyết đọng trên vai rơi xuống, Kim Phi Dao hà một hơi. Nhìn bạch khí phun ra từ trong miệng, nàng tứ giận bất bình mắng: “Thật sự là phiền toái, lại phải tới địa bàn Ma tộc, Ma tộc thực không dễ đùa chút nào.”
“Được rồi, không phải chính ngươi đã đồng ý, còn làm liên lụy đến chúng ta sao.” Hoa Uyển Ti đứng bên cạnh nhìn nàng, Mập Mạp co ro trong một tấm da thú cũng hung hăng trừng nàng. Nó cực sợ lạnh, vốn muốn chen bên người Viêm Hạo để ngủ một giấc lại bị Kim Phi Dao vô tình nhấc ra, nhất định bắt nó đi theo.
Để cứu Viêm Tinh, Kim Phi Dao quyết định giả dạng làm ma nhân, lấy danh nghĩa mua bán để đòi Viêm Tinh. Nàng là Ma tộc Hóa Thần kỳ, muốn đòi một gã Yêu tộc từ tay Ma tộc Nguyên Anh kỳ hẳn là một việc rất dễ dàng.
“Thật là hâm mộ Kính huynh nha, hiện tại hắn đang ngâm mình trong ôn tuyền, ta cũng muốn được hưởng thụ như vậy. Bên ngoài quá rét lạnh, ta không muốn tiếp cận thiên địa gì cả.” Kim Phi Dao vẫn tiếp tục lải nhải, không chịu tiến vào thành Thính Tuyết.
Hoa Uyển Ti cau mày nói: “Ngươi đừng có náo loạn nữa, hắn hiện tại đã rời khỏi mắt trận, chỉ là một cái bản đồ bình thường ngâm trong nước nóng thì có gì đáng hâm mộ. Không phải là ngươi sợ hãi, không dám đi cho nên mới đứng ở đây nói nửa ngày, đơn giản muốn kéo dài thời gian chứ gì!”
Kim Phi Dao mất hứng hừ một tiếng, “Ngươi coi ta là ai chứ, ta là tu sĩ Hóa Thần kỳ đó, ta có thể đi ngang Linh cấp giới, có gì làm ta sợ được chứ!”
“Vậy thì đi thôi, ngươi đứng đây đã hai canh giờ rồi, nếu đứng nữa thì chúng ta sẽ bị tuyết ngập đến cổ đấy.” Hoa Uyển Ti chỉ vào chỗ tuyết đọng cao đến đùi, tức giận nói.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn thành Thính Tuyết cách đó không xa, chỗ cửa thành không có nửa bóng người lui tới suốt hai canh giờ vừa rồi. Gió tuyết lớn như vậy, nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ không có ai tới hóng mát. Từ lúc nhìn thấy tòa thành Thính Tuyết này, lòng nàng dâng lên cảm giác bất an, cứ có linh cảm đi vào đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Bởi vậy nàng mới cứ đứng bên ngoài không chịu vào, nhưng lại không biết rốt cục sẽ phát sinh cái gì, nghe Viêm Hạo nói bên trong không có ai Luyện Hư kỳ, tu vi cao nhất chỉ Nguyên Anh kỳ thôi. Nơi này không phải chủ thành của Thiên Cực Linh giới, lại ở gần vùng trung tâm giá lạnh, không có ai chạy tới đây ở. Dựa vào tu vi hiện tại của nàng thì hẳn là không có nguy hiểm mới đúng.
Do dự nửa ngày, Kim Phi Dao sờ sờ đầu, xác định sừng đã lộ ra mới hạ quyết tâm mang theo Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đi tới thành Thính Tuyết.
Đi lên dãy bậc thang dài của thành Thính Tuyết, tới cửa thành cao lớn, Kim Phi Dao không thấy lấy một thủ vệ. Cửa thành cũng mở một nửa, không ít tuyết đọng chồng chất, không có ai đi quét dọn.
Chẳng lẽ là tòa thành trống? Kim Phi Dao nghi hoặc hô: “Có ai không?”
“Ai?” tiếng nói vừa dứt, phía sau cửa thành liền vang lên tiếng đáp.
Kim Phi Dao đi ra sau cửa thành thì thấy sau gã Ma nhân Luyện Khí kỳ đang vây quanh một đóng lửa sưởi ấm. Trên đầu bọn họ có sừng, tóc xanh nhạt, trên người mặc đồ màu trắng không biết làm từ da lông yêu thú gì, khiến cho người nhìn không phân biệt được phía trên quần áo là lông hay là tuyết.
Vốn sáu người này đang khó chịu vì trời lạnh còn có người tới quấy rầy bọn họ sưởi ấm, nhưng sau khi thấy mái tóc đen cộng với tu vi bí hiểm của Kim Phi Dao thì nhất thời không còn tâm tư sưởi ấm nữa.
Sáu người nhanh chóng đứng lên, cung kính hành lễ: “Không biết đại nhân giá lâm, có gì vô lễ mong đại nhân thứ lỗi.”
“Uhm, trời lạnh, các ngươi sưởi ấm cũng là chuyện bình thường. Ta tìm thành chủ của các ngươi có việc, dẫn đường đi, đây là tôi tớ và linh thú của ta.” Kim Phi Dao nâng cằm, không mặn không nhạt đáp, khí thế rất hoàn mỹ, không khác gì quý tộc thật sự. Vì Hoa Uyển Ti là Nhân tộc cho nên sáu gã Ma nhân liếc mắt nhìn một cái, nhưng một cái liếc mắt kia bị ghim lại hết nửa ngày cũng không dứt ra được.
“Sao vậy, muốn ta đứng đây đợi sao?” Kim Phi Dao thở dài, mang Hoa Uyển Ti ra, người định lực thấp không thể trụ được a! Vì thế, nàng liền thả ra chút uy áp làm cho sáu người bừng tỉnh.
“Dạ, tiểu nhân đi ngay!” sau khi phục hồi tinh thần, một người vươn tay ra, cung kính chờ.
Kim Phi Dao lật tay lấy ra một tấm bài màu đỏ tươi cho hắn, Ma nhân kia nhận bài tử, nhanh chóng chạy vào trong thành. Năm tên Ma nhân còn lại thì nhanh chóng phái hai gã ra dẫn đường cho các nàng. Mặc kệ thành chủ có muốn thấy nàng hay không cũng không thể để quý tộc đại nhân đứng ở cửa thành hóng mát được.
Hoa Uyển Ti khá tò mò với thứ Kim Phi Dao lấy ra kia, truyền âm: “Vừa rồi ngươi đưa cho Ma nhân thứ gì vậy?”
“Một thứ chứng minh thân phận quý tộc Ma tộc, có dấu hiệu của gia tộc và Linh giới.” Kim Phi Dao tận tình giải thích.
Hoa Uyển Ti sửng sốt: “Ngươi lại có vật như vậy? Là Lang đại nhân đưa cho ngươi sao?”
“Khụ!” Kim Phi Dao thiếu chút nữa thì bị lời của nàng làm cho sặc, vội hỏi: “Lang đại nhân cái gì? Sao ngươi lại biết?” rõ ràng nàng nhớ chưa từng đề cập chuyện của Lang ma đầu với nàng ta, sao nàng ta lại biết?
Hoa Uyển Ti lạnh nhạt liếc nhìn Mập Mạp, “Hắn nói, nói Lang đại nhân là nam nhân của ngươi, cũng kể các ngươi đã ở chung một chỗ vài thập niên. Ta nghĩ ngươi có thể nắm chắc giả mạo Ma tộc thì hẳn là dựa vào thân phận này.”
Kim Phi Dao kinh hãi vô cùng nhìn nàng, lắp ba lắp bắp: “Cái gì… Cái gì mà nam nhân của ta! Ngươi nghe Mập Mạp nói bậy gì vậy!”
“Không phải sao? Nghe nói ngươi đã nói rằng hắn là cha ngươi trước mặt vô số tu sĩ của hai phái Nhân – Ma mà.” Hoa Uyển Ti nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ Mập Mạp lừa nàng?
Kim Phi Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền tức giận quát: “Cha và nam nhân là hai chuyện khác nhau có được không hả! Ngươi đừng có nói loại lời nói làm người ta hiểu lầm này nữa, hù chết người!”
Nhưng Hoa Uyển Ti lại chỉ nhún vai, cười nói: “Cha không phải là nam nhân sao? Nam nhân của ngươi không phải là cha? Có gì khác nhau sao?”
Kim Phi Dao vừa định rống mấy câu kiểu như “cha ngươi mới là nam nhân của ngươi đó” thì đột nhiên cảm thấy dường như lời này khó mà nói ra được. Tình huống của Hoa Uyển Ti thật đúng là không nói rõ được. Cha nàng dường như chính là con của nàng, mà con của nàng cũng là nam nhân của nàng, nam nhân của nàng cũng là cha nàng… Vậy cha, con của nàng rốt cục là nam nhân của nàng hay là gia gia của nàng? Kim Phi Dao cảm thấy đầu loạn như ma, vậy mà lại bị Hoa Uyển Ti xoay cho chóng mặt.
“Tấm bài tử vừa rồi là của Lang đại nhân hả?” Hoa Uyển Ti híp mắt hỏi, vẻ mặt tràn ngập ý vị tìm tòi nghiên cứu.
Kim Phi Dao tức giận nói: “Không phải Lang ma đầu, là của Hồng. Lần trước ta cắn nát quần áo hắn liền thuận tiện thu tấm bài tử treo trên đó, nghĩ rằng không chừng sau này lại dùng tới.”
“Hồng a…” Hoa Uyển Ti nghe vậy thì không còn hứng thú, nàng đã nghe Kim Phi Dao đề cập đến người này, hình như là kẻ đoạn tụ.
Không biết vì sao, thấy Hoa Uyển Ti không có hứng thú, Kim Phi Dao lại chậc lưỡi, cố ý giải thích: “Hồng không phải là quý tộc trời sinh mà là vì thực lực quá mạnh nên được phong quý tộc, bởi vậy dù tóc hắn không phải màu đen nhưng cũng có thân phận quý tộc. Mượn dùng một chút chắc cũng không thành vấn đề, dù sao có một số quý tộc sắc phong này cũng sẽ thành thân với quý tộc tóc đen.”
“Ngươi giải thích những cái đó với ta làm gì? Ta không có hứng thú.” Hoa Uyển Ti không hề nể mặt nàng, trực tiếp từ chối nghe.
Kim Phi Dao khẽ cắn môi, cực kỳ tức tối, tất cả chuyện này là do tên Mập Mạp lắm miệng kia, tự dưng nói ra chuyện này làm gì! Tám phần là do nhàn rỗi nhàm chán, cố ý lấy ra để cười nhạo ta, gia hỏa đáng chết, đợi trở về ta sẽ thu thập ngươi!
Nàng hung dữ trừng mắt với Mập Mạp, lại phát hiện nó đang động thủ động cước với Hoa Uyển Ti, tựa hồ nó đang oán giận Hoa Uyển Ti nói ra chuyện mình cung cấp thông tin vậy.
Đúng lúc này, có đoàn người nhanh nhẹn chạy tới chỗ các nàng, đầu lĩnh là một tên Ma tộc tóc đen Nguyên Anh hậu kỳ. Thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt mang cười nhưng vì da dẻ lại trắng bệch nên nhìn không ra biểu cảm.
“Hoan nghênh các hạ đến Thính Tuyết thành chúng ta. Không thể tiếp đón từ xa, thật là thất lễ, mời vào!” Ma nhân đầu lĩnh cười nói, xem ra đây là thành chủ Lưu trong lời Viêm Hạo.
“Thành chủ Lưu không cần khách khí, ta đột nhiên tới, là ta quấy rầy.” Kim Phi Dao khẽ gật đầu, cười nói.
Kim Phi Dao và thành chủ Lưu cùng là quý tộc Ma tộc dù nàng là giả mạo, xét trên thân phận thì gia tộc của Hồng thấp hơn một chút nhưng nàng lại có tu vi Hóa Thần kỳ, về phương diện này lại cao hơn hắn cho nên không cần phải gọi hắn là đại nhân, hai người cơ hồ ngang hàng.
Lưu thành chủ rất nhiệt tình, mang rất nhiều người tới tiếp Kim Phi Dao, đưa các nàng tới điện thành chủ trong thành Thính Tuyết. Hai gã Ma nhân giữ cửa thành đã sớm bị mọi người quên mất, không ai quan tâm, có thể tự quay về sưởi ấm.
Nhìn thanh thế lớn như vậy, một người trong đó nói: “Thật là hâm mộ, có nhiều người ra đón tiếp vị đại nhân này quá.”
“Thế này đã là gì, mấy ngày trước vị đại nhân kia tới, quang cảnh nghênh đón mới gọi là lớn, toàn thành đều đi ra quỳ hai bên đường.” một người khác chậc lưỡi nói.
“Không biết vì sao, bình thường vài năm đều không có đại nhân vật nào tới, thế mà mới vài ngày đã liên tiếp đến hai vị đại nhân rồi.”
“Ai biết, có lẽ là muốn ngắm tuyết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.