Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 379: Có ích lợi gì!




Vì đã nhìn người Hải Toàn các xử lý da thú, Kim Phi Dao cũng muốn làm cho hoàn mỹ, bắt chước bọn họ xử lý da Ngọc Điệp trư, không loạn dùng linh lực mà dè dặt cẩn trọng dùng dao nhỏ lột da, cố gắng không để dính chút thịt nào.
Lần xuất thủ này tiêu phí không ít thời gian, lột da xong lại luyện chế móng rồng trong tiếng lải nhải của nữ vương Hoa Uyển Ti, mất đúng hai tháng.
“Ha ha ha ha ha…” Hoa Uyển Ti trần truồng đứng trong sân, cao ngạo cười váng lên, thân thể này mới xứng đáng với nàng.
Tóc dài đen nhánh, da thịt trắng mịn như ngọc, cảm giác như chỉ cần thổi cũng có thể làm rách da, điều duy nhất không hoàn mỹ chính là Âm Thi châu trên trán. Nếu không phải nó màu xám trắng mà rực rỡ hơn thì đã có thể làm nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Này, ngươi có thể mặc bộ quần áo vào trước có được không hả?” Kim Phi Dao đi từ trong phòng ra, kéo nàng vào trong. Nàng không sử dụng Thập Nhị Yêu Linh trận che hết tiểu viện, vốn chỉ là một cái nhà nhỏ mà còn thì càng bắt mắt, trông rất có vấn đề.
Hoa Uyển Ti quá mức xinh đẹp, cứ thế trần truồng đứng trong sân, để những người cách vách nhìn thấy không phải là quá tiện nghi sao?
“Vậy ngươi hãy mau luyện chế lông Chu Tước thành quần áo cho ta, càng hoa lệ càng tốt, mấy thứ rẻ tiền khác thì ta không mặc đâu.” Hoa Uyển Ti nghếch đầu nói.
Kim Phi Dao trừng nàng: “Ngươi thì biết cái gì, càng là thứ tốt càng phải giấu đi, ngươi ăn mặc như một con phượng hoàng lửa, lúc ngộ địch không phải là đứng chờ người khác giết sao?”
Đột nhiên, nàng ngừng lại, nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu. Hai bộ đồ Chu Tước, nếu Hoa Uyển Ti dị thường xinh đẹp, hơn nữa linh khí bức người, vậy khi ngộ địch chắc chắn đối phương sẽ nhìn chằm chằm nàng. Mà bộ đồ của mình phải làm cho thật đơn giản, thật bình thường, như vậy thì không phải hơn nửa công kích sẽ rơi vào Hoa Uyển Ti?
“Ngươi lại nghĩ đến chủ ý quái quỷ gì vậy?” thấy Kim Phi Dao lộ ra biểu cảm vui sướng, Hoa Uyển Ti cảnh giác nhìn nàng, người này chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ làm ra một vài chuyện không ai nghĩ đến. Cái khác không nói, chủ yếu là mấy chuyện quá mất mặt, quá xấu hổ.
“Không có gì, ta chỉ đang nghĩ xem phải luyện chế làm sao cho bộ đồ của ngươi thật hoa lệ thôi. Ngươi xinh đẹp như vậy, nếu mặc đồ thấp kém quá còn không phải là làm ta mất mặt?” Kim Phi Dao khoát tay, vẻ mặt thành khẩn nói.
Hoa Uyển Ti hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần ngươi bày ra vẻ mặt thành thật chất phác thì bảo đảm là đang có ý đồ khác.”
“Không có, dù sao ngươi cũng không muốn mặc quần áo thì ngồi luôn ở đây xem ta luyện chế đi. Ngươi muốn xinh đẹp thì ta sẽ luyện cho thành xinh đẹp, tất cả tài liệu đều ở đây, tự ngươi chọn lựa đi.” Kim Phi Dao lấy túi càn khôn ra, nghiêm trang nói.
“Thật không?” Hoa Uyển Ti sáng mắt, trong túi càn khôn của Kim Phi Dao có vô số thứ, nàng hay tiếc, không đem đi bán, cái gì cũng ném vào trong đó. Không hề thiếu tài liệu từ yêu thú có thể dùng, nếu được tùy ý lấy thì có thể luyện chế được một bộ đồ vô cùng tốt.
Kim Phi Dao nghiêm túc gật đầu, “Thật!”
Vì thế, Hoa Uyển Ti điên cuồng tìm kiếm, lấy lông Chu Tước làm chủ, lại gia nhập thêm hơn sáu mươi loại tài liệu, cuối cùng mới luyện chế xong một bộ đồ cực phẩm.
Áo dài màu đỏ lửa, mặt trên ẩn ẩn chớp động ánh lửa như ảnh như huyễn. Lúc đứng yên bất động thì cả bộ đồ mang theo sắc đỏ như lửa, nhưng chỉ cần nhúc nhích thì trên mặt vải sẽ xuất hiện ánh sáng thập sắc. Linh khí không hề thu liễm, không ngừng phóng thích từ bộ đồ như muốn để cho tất cả mọi người đều biết đây là một bộ quần áo cực phẩm.
Hoa Uyển Ti phi thường hài lòng với bộ quần áo này, vừa luyện chế xong liền mặc vào người, cao ngạo như một nữ vương.
Ty nhiên, đúng là đẹp đến kinh người, Kim Phi Dao nhìn sang một bộ đồ Chu Tước khác, cũng may là nàng đã luyện khiêm tốn đi chứ nếu cũng luyện thành như vậy thì làm sao nàng có thể không biết xấu hổ mà mặc ra ngoài, hoàn toàn là người không xứng với quần áo nha.
“Đặt một cái tên đi, thứ đẹp như vậy mà không có tên thì quá đáng tiếc.” Kim Phi Dao chớp chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào bộ quần áo kia, mắt cũng cảm thấy khó chịu.
Hoa Uyển Ti cảm thấy hứng thú, đi tới đi lui, “Phải gọi là gì mới hay đây?”
Đột nhiên, nàng cười hì hì nói: “Ta còn nhớ có một loại điểu thú, con đực thì diễm lệ vô cùng mà con cái lại u ám vô cùng, không hề có điểm gì xuất sắc. Hai bộ quần áo này cùng một người làm mà lại một xám xịt một rực rỡ, không bằng cũng phân đực, cái như vậy. Bộ của ta là đực, bộ của ngươi là cái.”
“Tùy ngươi, nhưng cũng không thể gọi là công y, mẫu y được.” Khóe mắt Kim Phi Dao giật giật, quần áo mà nàng cũng muốn phân chia đực cái nữa.
Nhẹ nhàng xoay người, Hoa Uyển Ti cười nói: “Bộ của ta gọi là ThiênVũ Thường, còn của ngươi là Ô Vũ Thường.”
“Sao ngươi không bảo bộ của ta là Quạ Đen Thường luôn đi.” Kim Phi Dao tức giận nói.
“Được, vậy thì của ngươi là Quạ Đen Thường, của ta là Chu Tước y.” Hoa Uyển Ti vỗ tay cười nói, tên của hai bộ đồ cực phẩm cứ thế được quyết định.
Kim Phi Dao lầu bầu mặc Quạ Đen vào người, áo dài màu đen thoạt nhìn tựa hồ không gây chú ý nhưng nếu một nữ tu mặc thì bộ đồ này lại trở nên dễ thấy. Nàng đã bỏ thêm rất nhiều máu thú màu đen mới đè ép được quang hoa của lông Chu Tước. Nhưng kết quả cuối cùng lại giống như màu đen bị hắt bột bạc lên, thỉnh thoảng lại chớp lên ánh sáng.
Chuyện này thì cũng không có cách nào, nếu thật sự quá mộc mạc cũng sẽ làm người ta cảm thấy có vấn đề, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại ăn mặc như một Luyện Khí kỳ.
“Đi, chúng ta ra ngoài tìm Mập Mạp, đã mấy tháng rồi không thấy bóng dáng nó, không biết đã cầm pháp bảo cực phẩm kia chạy đi chỗ nào rồi.” Kim Phi Dao mặc bộ Quạ Đen, lôi kéo Hoa Uyển Ti ra ngoài tìm Mập Mạp.
Mập Mạp từ hôm vào Bách Hợp thành thì không quay về lần nào, Kim Phi Dao cảm thấy rất kỳ quái, dù có chơi vui đến cỡ nào cũng phải trở về một chuyến chứ, làm sao lại không thấy bóng dáng được.
“Có lẽ Mập huynh đã bị người ta nướng ăn rồi, thịt nhiều như vậy mà gặp phải tu sĩ ăn thịt thì rất nguy hiểm.” mới đi được nửa đường, khẩu khí của Hoa Uyển Ti thay đổi, Kim Phi Dao nhìn sang, không biết Niệm Khê đi ra từ bao giờ.
“Người nơi này ăn chay, hơn nữa ếch nướng không ngon bằng nấu canh.” Kim Phi Dao sửa lại lời Niệm Khê, cảm thấy đưa Niệm Khê ra ngoài tốt hơn Hoa Uyển Ti nhiều. Thái độ của Hoa Uyển Ti không tốt như vậy, ai biết được là sẽ trêu chọc phải ai.
Cùng Niệm Khê bay một vòng, Kim Phi Dao rốt cục phát hiện bóng dáng Mập Mạp, thật đáng tiếc, không có ai bắt nó đi nấu canh.
Mập Mạp đang an vị ở nơi đông đúc náo nhiệu nhất Bách Hợp thành, bên cạnh cửa Hải Toàn các, trước mặt đặt một nửa vỏ sò, bên trong còn cố ý rót vào mấy giọt linh dịch của Long Ngâm đan, bên cạnh đó còn có hai viên đan nhất phẩm. Còn con ếch thì đang cầm hạt châu kia, đặt trước mắt nhìn tu sĩ lui tới.
Hóa ra kẻ này đang ăn xin.
Kim Phi Dao đứng một bên nhìn nó một hồi, sau đó đi tới đoạt lấy hạt châu trên tay nó, cau mày hỏi: “Tại sao ngươi lại ăn xin ở đây?”
Mập Mạp quay đầu sang, phát hiện người cướp đồ của nó là Kim Phi Dao thì thân thể đang định bạo nộ liền xẹp xuống, sau đó mắt nó trông thấy Niệm Khê phía sau nàng, cảm thấy mắt ếch sắp bị chọc mù rồi, sửng sốt một cái mới trả lời Kim Phi Dao: “Ộp ộp ộp.”
“Cái gì? Ba tháng vừa rồi ngươi đều ở đây?” Kim Phi Dao hoàn toàn hết chỗ nói nổi, lại nhìn vỏ sỏ phía trước nó, tò mò hỏi: “Ngươi kiếm được bao nhiêu Long Ngâm đan? Số đan dịch này có vẻ không ít nha, cũng phải đến hai, ba mươi giọt.”
“Ộp ộp.” Mập Mạp thuận miệng lên tiếng, ánh mắt nhìn sang Niệm Khê, muốn gọi Tiểu Uyển ra ngoài chơi.
“Ngươi nói lại lần nữa cho ta?” Kim Phi Dao vừa nghe, túm lấy da Mập Mạp kéo lên. Số đan dịch kia hóa ra là do nó dùng đan dược nhất phẩm đổi lấy, sau đó tự đổ vào vỏ sò, mà hai viên đan nhất phẩm bên cạnh cũng là của nó. Sau ba tháng, căn bản không có bất luận kẻ nào cho nó thứ gì, mà đan dịch vì đổ ra ngoài hứng gió cho nên mất đi không ít hiệu lực, bảy tám ngày lại phải đổ thêm, hoàn toàn là lãng phí tiền bạc.
Không đợi nàng mắng thêm câu nào, một bóng người đỏ lửa đã nhảy ra, chắn trước mặt Mập Mạp, “Không cho ngươi bắt nạt Mập thúc thúc, Mập thúc thúc là người tốt, ta không cho ngươi bắt nạt.”
“Người tốt cái rắm, muốn nói nó tốt cũng phải là con ếch tốt, nó chẳng có quan hệ gì với người cả.” Kim Phi Dao tức giận mắng. Niệm Khê làm cái gì vậy, Mập Mạp mới kêu vài câu đã lui về cho Tiểu Uyển ra. Người này còn không bằng Hoa Uyển Ti, đã không hề có chút tác dụng gì lại còn cả ngày cùng Mập Mạp gây chuyện sinh sự.
“Mặc kệ, dù sao cũng không cho bắt nạt Mập thúc thúc.” Tiểu Uyển tựa vào người Mập Mạp, hung dữ nhìn Kim Phi Dao.
“Ai quản các ngươi, ngươi đã che chở nó như vậy thì hãy đi kiếm mấy viên Long Ngâm đan về đây cho ta.” Kim Phi Dao ngồi xuống, lườm chúng nó.
Tiểu Uyển lôi kéo Mập Mạp, tự tin tràn đầy nói: “Mập thúc thúc, ta giúp ngươi, ta cũng không tin chúng ta không kiếm được Long Ngâm đan. Hãy để nàng xem xem, chúng ta rất có bản lĩnh.”
“Tiểu thí hài!” Kim Phi Dao cười mắng một câu.
Không để ý xem hai gia hỏa này kiếm Long Ngâm đan thế nào, Kim Phi Dao đánh giá hạt châu trên tay. Nghĩ nghĩ, nàng đặt hạt châu trước mắt, nhẹ nhàng rót một chút linh lực vào. Sau đó, nàng thấy một gã tu sĩ Nhân tộc ở phía trước, hạt châu lóe lên, tên tu sĩ kia liền trở thành trần như nhộng.
Kim Phi Dao che miệng cười cười, nhắm hạt châu sang một nam tử Ma tộc khác, lại thấy bên trong hạt châu, quần áo của nam tử kia biến mất, trần truồng nhàn nhã bước đi. Lại quay sang nhìn một nữ tu sĩ, quả hiên nữ tu sĩ cũng không mặc gì, ai ai cũng trần truồng, túi càn khôn treo lơ lửng, thoạt nhìn thật quỷ dị mà lại buồn cười.
Thấy Kim Phi Dao cầm hạt châu vừa nhìn vừa cười, Mập Mạp cười gian nói: “Ộp ộp ộp?”
“Bảo sao ngươi có thể ngồi ở đây lâu như vậy không quay về, cũng có chút thú vị.” Kim Phi Dao gật đầu nói, sau đó đứng dậy, đột nhiên mạnh mẽ ném hạt châu xuống đất: “Nhưng như thế này thì có tác dụng cái rắm gì!”
Mập Mạp lanh lẹ thè lưỡi nhặt hạt châu về còn bất mãn mắng: “Ộp ộp.”
“Hừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.