Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 253: Tu chân chi trạch




Nhóm người này thật sự quá bắt mắt, khiến cho người Tam Chi thành còn tưởng rằng có đại nhân vật nào đến, toàn bộ nghi hoặc nhìn qua.
Tựa hồ vì sắp gặp cha, Hải Lam Âm bắt đầu có chút thấp thỏm lo âu, dù sao đây cũng là một khoản linh thạch lớn. Hiện tại, điều an ủi duy nhất chính là Kim Phi Dao mà nàng đã quen từ lâu, nàng không kịp nghĩ nhiều, nắm chặt ống tay áo Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao thấy nàng quá mức khẩn trương liền vỗ lưng nàng an ủi: “Ngươi đừng quá khẩn trương, ngươi đâu có làm sai chuyện gì, lúc này hẳn là phải vui vẻ mới đúng. Ta nghe nói trong số tu sĩ có thể trở về từ ngoại vân Thần giới không có một ai dưới Luyện Hư kỳ đâu. Ngươi hiện giờ đã là anh hùng, Kết Đan sơ kỳ cũng có thể ra khỏi ngoại vân Thần giới không chút tổn hại.”
“Chuyện này… ta làm sao mà vui vẻ được khi có bao nhiêu người kéo đến đòi nợ như vậy chứ.” Hải Lam Âm vẫn lo lắng, dù sao linh quặng Tam Chi thành cũng không phải do một mình nhà nàng độc chiếm.
Kim Phi Dao ghé vào tai nàng nói: “Việc này đâu liên quan gì đến ngươi. Hai chúng ta ở ngoại vân Thần giới, người ra chủ ý tìm người cũng đâu phải ngươi. Ai đưa ra ý kiến tìm kiếm ai, ngươi cứ nói không biết là được. Những tu sĩ này cứ nhất định đòi theo ngươi trở về, ngươi cũng không thể từ chối được. Lại nói, dọc đường đi cũng nhờ có phúc của bọn họ mà chúng ta mới không gặp nửa bóng ma nhân hay yêu thú.”
“Ngươi nói dường như cũng có chút đúng…” Hải Lam Âm hơi hơi an tâm, trong lòng rất cảm tạ Kim Phi Dao dọc đường đi đã chăm sóc nàng, quả nhiên là nam nhân không đáng tin cậy, chỉ có bằng hữu mới tốt.
“Nhắc tới nguyên nhân sự việc, cũng là do thuyền bị sét đánh. Nếu cha ngươi không cho ngươi đến thần cấp giới thì ngươi cũng không bị sét đánh đến ngoại vân Thần giới, cho nên nói tới nói lui, ngươi cũng là kẻ bị hại.” Kim Phi Dao cười nói.
Hải Lam Âm giật mình, nhỏ giọng nói: “Thật ra là ta vụng trộm chạy đến, cha ta cũng không đồng ý để ta đến thần cấp giới tìm sư huynh.”
“…” Kim Phi Dao nhất thời hết chỗ nói.
“Nhưng ta đã rất lâu không được gặp Long sư huynh, đã hơn ba mươi năm, cho nên ta muốn gặp hắn, ta không phải cố ý muốn chạy đến thần cấp giới.” thanh âm Hải Lam Âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, chính nàng cũng hiểu mình đã gây ra chuyện.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” Kim Phi Dao cắn răng một cái, chém đinh chặt sắt nói.
“Hả?” Hải Lam Âm có chút kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, chuyện đã thành như vậy mà còn không liên quan đến nàng?
Kim Phi Dao híp mắt nói: “Việc này phải trách Long sư huynh của ngươi, nếu không phải do hắn nhiều năm không quay về tìm ngươi, cũng không viết cho ngươi một bức thư thì ngươi cũng sẽ không thể tương tư thành sầu mà mạo hiểm sinh mệnh đến gặp hắn.”
Hải Lam Âm có chút nghi hoặc, “Nhưng Thần cấp giới và linh cấp giới cũng không thông tín, phù âm điểu lại không bay qua được”
“Ngươi nói gì vậy, việc là do con người, chắc chắn là hắn có nữ nhân khác cho nên mới không chịu trở về. Ngươi không nghĩ lại mà xem, so với việc ngươi đến tìm hắn thì hắn trở về không phải dễ dàng hơn nhiều sao?” Kim Phi Dao tiếp tục du thuyết, nói đến mức Hải Lam Âm cũng bắt đầu cảm thấy bản thân tựa hồ không sai.
“Chuyện này không phải là lỗi của ngươi. Ngươi nghĩ xem, trong trời đất này có chuyện gì có thể so sánh được với tình yêu? So với đám tu sĩ vô tình kia, người kiên trinh vì tình như ngươi thật đáng quý. Ngươi hãy nhân dịp này mà nói thẳng suy nghĩ của ngươi cho Long Hưng, cho phụ thân ngươi biết. Thành Tam Chi xinh đẹp này nếu dùng để đại hôn thì không còn gì thích hợp hơn.”
Thuốc mê của Kim Phi Dao tựa hồ phát huy hiệu quả, ánh mắt Hải Lam Âm trở nên kiên nghị, tâm ý đã hạ, trăm vạn linh thạch gì gì đó đã bị nàng ném tới chín tầng mây.
Không ngờ Tam Chi thành lại lớn như vậy, bọn họ lướt qua một mảng lớn đại thụ mới đến trước cái cây mà Đạo Đài sơn ở. Chưởng môn Đạo Đài sơn, Nguyên Anh trung kỳ Lý Y đang tâm phiền ý loạn, ái nữ mãi không tìm được, tuy rằng Thông Linh ngọc trên người hắn còn chưa vỡ nát, chứng tỏ nàng còn sống nhưng tình huống ở ngoại vân Thần giới rất hỗn loạn, lúc nào cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của nàng. Nếu nàng chết, liệu sư tôn bọn họ có đá hắn ra khỏi Đạo Đài sơn không?
“Phu quân đừng sốt ruột, nếu thật sự không tìm được thì chúng ta đi mời tu sĩ Hóa Thần kỳ đi vào ngoại vân Thần giới tìm, được không?” nữ tu sĩ tú nhã Nguyên Anh sơ kỳ bên người Lý Y đặt bàn tay nõn nà lên vai hắn, thân thiết an ủi.
Nàng không nói chuyện còn đỡ, nàng nói ra lại làm Lý Y càng thêm phiền não, “Việc này còn không phải tại nàng? Ta đã bảo nàng phải quản lý nó cho tốt, nàng làm thế nào mà lại để nó lặng lẽ lên phi thiên thuyền chạy tới thần cấp giới? Nếu nó chết thì kết cục của nàng cũng không tốt đẹp gì đâu.”
Nữ tu sĩ Nguyên Anh nhăn đôi mày xinh đẹp, ủy khuất nói: “Ta không dạy nó thành cái gì cả, ta còn tìm mấy nữ quản giáo phàm nhân đến dạy cho nó, khiến cho đám lão nhân kia cả ngày nói ta quản lý quá nghiêm. Giờ nó vì gặp Long nhi mà chạy đến thần cấp giới, cũng không phải do ta dạy, ta đã hy sinh cho phụ tử các ngươi nhiều như vậy, hiện tại lại trách ta!”
Nàng càng nghĩ càng giận, ngồi nghiêng đầu trên ghế, hung dữ nói: “Long nhi cũng là con chàng, lại vì sợ người ngoài biết mà phải dùng họ cũ của chàng, hơn nữa ta là nương hắn mà cũng không được công khai nhận thức. Chỉ vì một Đạo Đài sơn, cho chàng cưới nữ nhân kia thì thôi, hiện tại nữ nhân kia đã chết mà chàng còn muốn để con ta cưới nữ nhi của nữ nhân háo sắc đó.”
“Chuyện ca ca cưới muội muội mà chàng cũng làm được, nếu Long nhi biết việc này, trong lòng hắn sẽ nghĩ gì? Với thân phận và địa vị hiện tại của hắn, nếu sau này có làm chưởng môn Đạo Đài sơn cũng có thể diện gì mà xuất hiện ở linh cấp giới?”
Thấy người thương bắt đầu khóc lóc kể lể, Lý Y cũng cảm thấy đuối lý, đành phải đứng dậy an ủi: “Nếu không phải mấy lão nhân kia nhất định muốn chưởng môn phải có quan hệ huyết thống với bọn họ thì ta cũng sẽ không để Long Nhi cưới Lam Âm. Dù sao cũng chỉ là danh phận, thực lực hiện tại của Long nhi còn chưa đủ để làm chưởng môn, chỉ cần một danh phận, cưới Lam Âm xong thì Đạo Đài sơn còn không phải là của Long gia chúng ta sao? Nàng đã nhẫn nhiều năm như vậy rồi, nhẫn thêm vài năm nữa là được, thừa dịp lần này đi đánh đuổi ma nhân để mấy lão già đó chết đi, chúng ta lại thanh lý nội môn là có thể vô tư.”
“Hừ, chính vì ta tin chàng cho nên mới chịu nhục mấy trăm năm nay, chức vị sư phụ giáo dưỡng này ta đâu có muốn làm. Vừa nghe thấy cái tên Hải Lam Âm là ta đã nghĩ đến nương nàng, Hải Mị Nhi, là ngực lại không thấy thoải mái.” Nữ tu sĩ hờn dỗi liếc nhìn hắn, miệng vẫn thở phì phì nói.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới một chuyện, liền cau mày hỏi: “Long nhi vẫn luôn không thích Hải Lam Âm, mấy năm trước lại đột nhiên thay đổi thái độ, có phải là chàng đã nói hết sự tình cho hắn?”
“Đã nói, hắn cũng đã đồng ý. Nhưng hắn trong lòng có quyết định riêng, chỉ đồng ý cưới nàng năm mươi năm. Nếu sau năm mươi năm không thể giải quyết xong, hắn sẽ tự mình động thủ.” Lý Y thấp giọng nói cứ như xử lý một con chó con mèo.
Nữ tu sĩ than nhẹ một tiếng, “Phụ tử các ngươi thật đúng là tâm ngoan thủ lạt y như nhau. Nếu một người không phải là phu quân của ta, một người không phải là con đẻ của ta thì ta cũng phải sợ các ngươi.”
“Thụy Mẫn, nàng nói gì vậy, không phải chúng ta đều vì tương lai của Long nhi sao?” Lý Y kéo tay Thụy Mẫn, nhẹ nhàng vỗ.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thông báo: “Chương môn, đại tiểu thư đã trở lại, được tu sĩ đưa về.”
“A, mau ra xem.” Lý Y vui vẻ, nhanh chóng buông tay Thụy Mẫn, bước ra ngoài. Thụy Mẫn thay đổi sắc mặt, khôi phục khí chất thanh cao, đi theo ra.
Hai người vừa bước ra khỏi thụ ốc, lập tức ngây ngẩn cả người.
Giống như bị vây công diệt sơn môn vậy, hơn mười gốc đại thụ mà Đạo Đài sơn bọn họ sở hữu đang bị năm, sáu trăm tu sĩ vây quanh, chen chật như nêm cối. Điều khiến người ta phải lưu ý là có tới ba trăm tu sĩ Nguyên Anh. Rốt cục là có chuyện gì? Chẳng lẽ có người muốn diệt Đạo Đài sơn chúng ta?
Vẻ mặt Lý Y mờ mịt nhìn những tu sĩ kia, trong đầu chỉ xuất hiện ý nghĩ như vậy.
“Chưởng môn, những đạo hữu kia là người đưa Lam Âm trở về, bọn họ tới để… đợi chưởng môn thưởng.” Đúng lúc này, một nam tử anh tuấn Kết Đan hậu kỳ đứng trên sân trước thụ ốc nhẹ giọng nói.
“Cái gì?” Lý Y sững người, hỏi lại lần nữa.
“Chưởng môn, những đạo hữu kia nói Lam Âm là do bọn hắn cứu về, cho nên cùng nhau đi tới đây.” Nam tử này mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt chính khí, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tao nhã phong độ.
“Đông người như vậy…” Lúc này Lý Y đã hiểu ra, nhìn đám đông tu sĩ chung quanh, đây là mấy trăm vạn linh thạch thượng phẩm nha. Hắn đột nhiên có chút hoảng hốt, ngay cả Hải Lam Âm ở đâu cũng không nhớ ra để hỏi.
“Cha! Long sư huynh!” đúng lúc này, đầu sỏ Hải Lam Âm kéo tay Kim Phi Dao xuất hiện trong đám người.
“Lam Âm, con không sao rồi, thật tốt quá.” Lý Y bị tiếng la của nàng làm bừng tỉnh, trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh rồi lập tức đổi thành từ ái.
Thấy cha mình cũng không vì có nhiều tu sĩ kéo tới như vậy mà tức giận, Hải Lam Âm ngẩng cao đầu, vui vẻ kéo Kim Phi Dao chạy tới như con chim nhỏ.
Đến trước thụ ốc, nàng vùi đầu vào ngực Lý Y, khóc như mưa như gió: “Cha, ta rất sợ. Đều do sư huynh, nếu không phải hắn ở thần cấp giới vài chục năm không về thăm ta, ta cũng sẽ không chạy tới tìm hắn, sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy. Cha, ta suýt chút nữa thì chết rồi, bị sét đánh còn suýt bị Độc Nhãn Cự Nhân ăn thịt. Đều là lỗi của sư huynh, đều tại hắn.”
“Được rồi, được rồi, không phải giờ đã trở về sao. Chỉ cần con trở về là tốt rồi, nhìn con bình an vô sự là ta an tâm. Đây là lỗi của sư huynh con, lát nữa ta sẽ phạt hắn.” Lý Y vuốt tóc nàng, ôn nhu nói.
Hải Lam Âm nghiêng đầu, cong môi nói; “Không cho cha phạt sư huynh, muốn phạt chỉ có thể phạt ta. Ta muốn phạt sư huynh chơi với ta, không được đi đâu hết.”
“Được, Lam Âm nói gì thì sẽ là thế ấy, ta đưa Long sư huynh cho con, con muốn phạt thế nào cũng được.” Lý Y cười nói.
Mấy trăm tu sĩ cứ thế nhìn hai người bọn họ, lặng ngắt như tờ. Trường hợp này thực quá quỷ dị, tất cả đều cảm thấy yêu thương thế này thực quá mức, phi gian tức đạo a.
Kim Phi Dao đứng ngay bên cạnh, mắt lạnh nhìn hai người này diễn trò, lé mắt liếc Long sư huynh của Hải Lam Âm một cái, quả nhiên là có chút khí độ. Chỉ có điều lúc hắn nghe cuộc đối thoại của Hải Lam Âm và cha thì trong mắt thoáng hiện sát khí, Kim Phi Dao nhìn mà có chút buồn cười.
“Lam Âm, vừa rồi sao muội lại nắm tay người khác? Muội cũng biết như vậy là không tốt chứ?” tựa hồ như muốn tìm việc gì đó để gây phiền toái, Long Hưng nhàn nhạt nói.
“A, Kim đạo hữu nàng…” Hải Lam Âm quả nhiên sợ Long Hưng, nghe hắn hỏi như vậy thì có chút hoảng loạn.
“Long đạo hữu, ngươi nói lời này chẳng lẽ coi ta là nam nhân? Kể cả hai người các ngươi yêu nhau thì ngươi cũng không thể ghen với cả nữ nhân chứ? Dọc đường đi Hải tiểu thư chưa từng rời khỏi pháp bảo của ta, còn chưa từng nói một câu với nam nhân khác, như vậy mà ngươi còn chưa hài lòng, ngươi cũng quá chi li rồi.” Kim Phi Dao phản bác, tên này thì gọi gì là nam nhân chứ, thật dọa người.
Long Hưng cũng cảm thấy có chút không ổn, liền lạnh lùng liếc nhìn Kim Phi Dao một cái rồi lui ra sau.
“Tại hạ bất tài, vừa vặn gặp gỡ rồi cứu Hải tiểu thư. Lúc đó không biết Lý chưởng môn đang tìm kiếm Hải tiểu thư cho nên Hải tiểu thư đã hứa hẹn cho ta một số thứ, ngoài mục đích cảm tạ thì còn muốn ta đưa nàng về nhà. Có điều lúc đó chúng ta đàm phán cũng không nhiều, chỉ có năm trăm chuỗi nho yêu đan, một ngàn khối linh thạch thượng phẩm và một kiện pháp bảo cực phẩm.” Kim Phi Dao không cần mặt mũi, tươi cười bắt đầu đòi hỏi đồ, hơn nữa đây cũng không phải là cái giá mà nàng đáp ứng với Hải Lam Âm mà là công phu sư tử ngoạm nàng đưa ra lúc đầu.
Lý Y còn chưa chuẩn bị tâm lý giao thưởng, nghe những thứ Kim Phi Dao đề cập thì biến sắc, “Vị đạo hữu này, có thể để lát nữa chúng ta nói chuyện này không, ta còn muốn mở tiệc chiêu đãi, mời mọi người một chén, chúng ta vừa uống vừa nói đi.”
Hải Lam Âm trong lòng Lý Y trừng mắt nhìn Kim Phi Dao vài lần, tựa hồ đang chất vấn nàng sao lại không nói những thứ đã thống nhất.
Kim Phi Dao cười cười nói: “Vốn là nói như vậy, nhưng Hải tiểu thư lại rất tiết kiệm, không chịu đồng ý với ta. Cho nên chúng ta thương lượng còn một kiện Kim Triền ti, mười chuỗi nho yêu đan và một ngàn linh thạch thượng phẩm. Tuy nhiên, do Lý chưởng môn hứa cho mỗi người một vạn khối linh thạch thượng phẩm cho nên tại hạ đành ngượng ngùng nhận một vạn một ngàn linh thạch thượng phẩm và mấy thứ kia vậy.”
“Chuyện này… Không cần gấp, mọi người đi nghỉ ngơi trước đã.” Lý Y căn bản không muốn đàm phán chuyện này ở đây, tuy rằng số lượng nàng nói cũng không nhiều nhưng bên kia còn một đám sói đói đang rình rập. Nếu bản thân dễ dàng đáp ứng với nàng thì mấy trăm tên tu sĩ kia không cho không được nha.
Kim Phi Dao cào cào tóc, ngượng ngùng cười: “Lý chưởng môn đừng khách khí, ta thấy nơi này còn rất nhiều khách, ta sẽ đi lấy đồ trước, để ngươi dành thời gian đón khách thì tốt hơn.”
Lý Y ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Vậy không biết có phải mấy trăm đạo hữu này đã cứu tiểu nữ cùng với Kim đạo hữu không?”
Muốn để ta đắc tội với người? Kim Phi Dao nhìn xuống phía dưới, tất cả các tu sĩ đều đang mắt lạnh nhìn nàng. Là người đầu tiên cứu Hải Lam Âm, nếu nàng nói không biết những người kia thì chỉ sợ kết cục sau này sẽ rất khó coi. Nhưng nếu như nói những người kia cũng là người cứu Hải Lam Âm thì Đạo Đài sơn sẽ rất khó từ chối khoản linh thạch khổng lồ này, đến lúc đó sẽ đổ hết trách nhiệm lên người mình.
Giờ phút này phải trả lời thế nào mới tốt? Kim Phi Dao do dự, nếu trả lời không tốt thì nàng chọc phải phiền toái lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.