Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 251: Tiếng người ồn ào




Hai người bay không lâu thì nhìn thấy một cái hố sâu ở rừng cây phía trước, trong hố vẫn có khói do công kích cường đại gây ra đang bốc lên.
Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đang bay lơ lửng phía trên hố, phía sau hắn còn có bốn gã tu sĩ Kết Đan kỳ. Điều khiến Kim Phi Dao vui mừng là cả năm người này đều là tu sĩ Nhân tộc.
Khói trong hố tán đi, lộ ra thi thể một tu sĩ Ma tộc, Kim Phi Dao còn chưa kịp nhìn rõ thì tu sĩ Nguyên Anh kia đã nhấc tay thiêu rụi thi thể.
“Tiền bối, ta là Hải Lam Âm, đệ tử Đạo Đài sơn, bái kiến tiền bối. Chúng ta bị lạc đường, giờ chúng ta muốn tới Tam Chi thành, không biết tiền bối có thể chỉ đường cho chúng ta không?” chuyện này thì Hải Lam Âm làm rất tốt, chỉ là có chút bộc trực, đúng là lão phu nhân trăm tuổi hồn nhiên.
Kim Phi Dao biểu cảm lạnh nhạt đứng sau nàng, làm bộ như thị nữ, việc hỏi đường giao hết cho Hải Lam Âm.
Mấy người kia lúc phát hiện ra các nàng còn có chút cảnh giác, sau đó thấy chỉ là hai nữ tu sĩ Kết Đan sơ kỳ thì trên mặt hiện vẻ khinh thường, nhưng nghe Hải Lam Âm tự báo gia môn xong thì biểu cảm của bọn họ liền thay đổi, từ ác sói biến thành sài lang.
“Hóa ra là Hải tiểu thư, phụ thân ngươi đang đi tìm ngươi chung quanh thần cấp giới đấy. Chúng ta đi ra là để tìm ngươi, còn tưởng rằng ngươi đã rơi vào tay Ma nhân.” Một gã tu sĩ Kết Đan bay ra, vẻ mặt vui sướng nói.
Tìm cái gì mà tìm, rõ ràng là vừa nảy sinh ý nghĩ này, Kim Phi Dao khó chịu oán thầm. Thật không biết vị chưởng môn Đạo Đài sơn này bỏ ra bao nhiêu để tìm nữ nhi mà vừa mới báo danh tự, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng động tâm.
Hải Lam Âm kích động nói; “Thật sao? Thật tốt quá, cám ơn các vị, cám ơn tiền bối, không ngờ tiền bối lại tự mình ra ngoài tìm ta.”
Tu sĩ Nguyên Anh kia chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt gật đầu với Hải Lam Âm, cũng không nói gì.
Việc này thì Kim Phi Dao có thể lý giải. Không ít tu sĩ Nguyên Anh tuy nhìn bề ngoài rất trẻ nhưng thật ra đều là một đám lão nhân sống không biết bao nhiêu năm, muốn làm cho bọn họ tỏ ra khoái trá là việc không dễ dàng. Người giống như Trúc Hư Vô thật sự là không nhiều lắm, tuy nhiên người tâm lý biến thái, hỉ nộ vô thường lại không ít.
Nhưng Hải Lam Âm cũng thật dễ lừa, người ta nói là tìm ngươi, ngươi liền tin luôn. Chẳng lẽ không cần hỏi thăm một cái? Hơn nữa, bọn họ không làm gì cả, cũng không thể cứ thế để bọn họ đi lĩnh thưởng chứ.
Không đợi Kim Phi Dao nghĩ xong, Hải Lam Âm đã tỏ vẻ cảm tạ nhìn bọn họ: “Đa tạ các vị tới tìm ta, ta nhất định sẽ bảo phụ thân cảm tạ mọi người hậu hĩnh. Ta hiện tại rất muốn tới Tam Chi thành sớm một chút, sớm gặp được sư huynh.”
“Sư huynh ngươi? Ý ngươi nói Long Hưng hả?” mấy tu sĩ kia liếc nhìn nhau rồi hỏi.
Hai mắt Hải Lam Âm sáng lên, gật đầu đáp; “Đúng vậy, đúng là Long sư huynh của ta, các ngươi biết sư huynh ta sao?”
“Vị trí thứ ba trên Linh chiến bảng, Long Hưng, ai mà không biết chứ. Chúng ta đang định về Tam Chi thành, tiện đường đưa Hải tiểu thư về luôn.” Cũng không biết lời này có phải do tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia truyền âm hay không, tên tu sĩ Kết Đan đứng ra nói chuyện kia đã đưa ra quyết định.
Lúc gần đi, tên kia mới báo gia môn. Tu sĩ nói nhiều tên Ngụy An nhìn nhìn Kim Phi Dao vẫn im lặng từ đầu đến giờ, hỏi Hải Lam Âm: “Hải tiểu thư, không biết vị nữ tu sĩ này là…”
“Nàng là người đưa ta ra khỏi ngoại vân Thần giới, cũng là ân nhân cứu mạng của ta.” Hải Lam Âm cười nói.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hắn, hơi hơi gật đầu, đúng lúc này nàng cảm thấy tu sĩ Nguyên Anh kia quét thần thức về phía mình. Nàng bất động thanh sắc chào hỏi tu sĩ Nguyên Anh kia rồi không nhìn bọn họ thêm cái nào nữa.
Không nói nhiều, mọi người chỉ tùy tiện trao đổi vài câu rồi bọn họ liền dẫn đầu bay vào nội Thần giới. Hải Lam Âm vẫn luôn ngồi trên Thông Thiên Như Ý của Kim Phi Dao. Kim Phi Dao cảm thấy mấy người kia tựa hồ có hứng thú với nàng còn hơn với Hải Lam Âm, cứ nhìn nàng không ngừng, tuy nàng không cảm giác được sát ý nhưng vẫn rất không thoải mái.
Dọc đường đi Kim Phi Dao không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng lặng lẽ nhét yêu đan vào miệng. Nàng luôn tỏ ra không có gì nổi bật nhưng lại luôn âm thầm cảnh giác, những người này có thể nhanh chóng quyết định lấy không linh thạch như thế, chắc chắn không phải là người tốt gì, lại có tu sĩ Nguyên Anh ở đó thực khiến người ta không an tâm nổi.
Rốt cục, vài ngày sau có người không nhịn được mà hành động. Tên tu sĩ tên Ngụy An kia ngự pháp bảo bay gần lại Kim Phi Dao.
Tuy Kim Phi Dao không nói gì nhưng tính danh cũng đã giới thiệu, Ngụy An nói: “Kim đạo hữu đúng là trầm ổn, tu sĩ có thể bình an ra khỏi ngoại vân Thần giới chắc chắn là phi thường.”
Kim Phi Dao có chút kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ bọn họ vì nàng có thể trốn khỏi ngoại vân Thần giới nên mới luôn chú ý nàng? Vì thế, Kim Phi Dao liền khiêm tốn nói; “Ngụy đạo hữu quá khen, tuy ta đưa Hải đạo hữu ra được ngoại vân Thần giới nhưng dọc đường đi cũng mấy lần suýt thì mất mạng. Có thể sống đi ra đã là vạn hạnh, kỳ thực cảnh sắc bên đó còn không dám nhìn nhiều.”
“Nhưng cuối cùng vẫn là đi ra, không biết có bao nhiêu tu sĩ xông ra ngoại vân Thần giới, cuối cùng đều thi cốt vô tồn. Không biết Kim đạo hữu sư môn ra sao mà thần thông to lớn như thế? Có thể giới thiệu một hai hay không?” Nói như vậy cũng không thể khiến Ngụy An tin tưởng, hắn hỏi tiếp.
Đúng lúc này, Hải Lam Âm ngồi phía trước liền bĩu môi cau mày nói: “Nàng nói thật đấy, chúng ta dọc đường đi đều trốn trong một cái mai rùa, đi mất một năm mới ra khỏi đó. Cái mai rùa kia thối muốn chết, căn bản là không có thần thông gì đâu. Nếu các ngươi muốn đi thì cứ tìm một cái mai rùa là có thể đi.”
Ngụy An sửng sốt, còn có cách này? Thế thì quá khó coi rồi, tu sĩ mà lại ẩn thân trong mai rùa. Mang theo một bụng nghi vấn, hăn nhìn về phía Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cào cào tóc, nói: “Hải đạo hữu nói đúng đấy. Trước khi ta gặp nàng còn không dùng mai rùa mà là một cái vỏ ốc sên rộng ba bước. Sau này có Hải đạo hữu nên mới nhặt một cái mai rùa, dọc đường đi ẩn náu trong đó. Chỉ cần trát bùn kín những lỗ hổng, sau đó không thả thần thức ra là có thể ngụy trang thành xác một con rùa chết, không bị yêu thú cấp chín chú ý đến.”
“Kim đạo hữu nói thật sao? Nhưng nếu không dùng thần thức thì làm sao tìm được linh thảo quý hiếm trong rừng?” Ngụy An cau mày hỏi.
“Còn hái linh thảo gì nữa, có thể giữ mạng sống đã là vạn hạnh rồi. Hơn nữa, linh thảo không phải đều có yêu thú cấp cao trông coi sao? Với tu vi như chúng ta, tới đó cũng có ích lợi gì?”
“Hóa ra là như vậy, vậy hai vị làm thế nào mà chạy qua được màn lôi điện kia?” Ngụy An gật đầu, đây cũng là một cách, chỉ là chưa từng có ai nghĩ đến mà thôi. Nếu không biết rõ mục đích cần đến thì đi như thế cũng vô dụng.
“Còn có cách gì, đương nhiên là chúng ta ném mai rùa ra chặn lôi điện, sau đó nhân cơ hội bay qua. Lúc đó chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, ngay cả tóc cũng dựng đứng cả lên, ta còn tưởng rằng mình phải chết, không ngờ lại bình an đi qua. Thật ra cũng không có gì khó.” Hải Lam Âm bên cạnh hưng phấn nói.
“A, thì ra là thế.” Ngụy An gật đầu, đừng thấy vị Hải tiểu thư này nói nhẹ nhàng mà lầm, thật ra muốn làm như vậy là có rất nhiều nguy cơ có thể xảy ra chứ không phải chỉ là tùy tiện ném ra như nàng nói.
Nói lời cảm tạ với Kim Phi Dao xong, Ngụy An liền quay trở lại đội ngũ. Tuy bọn họ không chụm đầu kề tai thì thầm nhưng Kim Phi Dao đoán hắn chắc chắn sẽ truyền âm báo cáo với tên tu sĩ Nguyên Anh kia. Không cần biết thế nào, chỉ cần không nhằm vào nàng là được, nàng tới thần cấp giới không phải để trêu chọc phiền toái.
Đại khái là đã biết hai nàng tiến ra khỏi ngoại vân Thần giới bằng cách nào, những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Kim Phi Dao liền biến mất. Mọi người chuyên tâm bay đi, thầm muốn mau chóng đưa vị tài chủ này đến Tam Chi thành, nếu giữa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ tổn thất lớn.
Lúc đi đường, Kim Phi Dao cũng hỏi thăm Ngụy An xem chưởng môn Đạo Đài sơn đưa ra cái giá gì để tìm nữ nhi của mình.
Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, Ngụy An không sợ bị Kim Phi Dao chiếm tiện nghi bởi tiền thưởng được tính theo đầu người. Càng nhiều người thì số lượng thưởng càng nhiều. Vì thế hắn liền nói đại khái cho Kim Phi Dao nghe, Kim Phi Dao nghe mà trợn mắt há mồm, chẳng lẽ Đạo Đài sơn định tán hết tài sản cơ nghiệp?
Mỗi người một vạn khối linh thạch thượng phẩm. Tuy Kim Phi Dao không biết giá hàng ở thần cấp giới nhưng chỉ cần nhìn ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng bỏ bê việc riêng mà đi cùng bọn họ về Tam Chi thành là biết một vạn khối linh thạch thượng phẩm này không phải là một con số nhỏ.
Hơn nữa, cách thưởng này tuy có thể tránh việc các tu sĩ vì tranh công mà ngộ thương đến Hải Lam Âm nhưng lại khiến Kim Phi Dao nghĩ đến một chuyện, nếu mọi người đều biết đây là Hải Lam Âm thì liệu trên đường đi sẽ có thêm bao nhiêu tu sĩ tiến vào hàng ngũ nữa? Người này rất dễ dụ, chỉ tùy tiện nói vài câu chắc chắn sẽ được nàng coi là ân nhân cứu mạng.
Quả nhiên, chưa đầy ba ngày sau đã có hai gã tu sĩ Kết Đan chạy tới, hành lễ với tu sĩ Nguyên Anh kia xong liền gia nhập đội ngũ. Ngụy An nói với Hải Lam Âm: “Hải tiểu thư, hai vị này là bằng hữu của ta, lần này vì tìm kiếm Hải tiểu thư mà phải chạy sâu vào địa bàn Ma tộc, đúng là cửu tử nhất sinh, sau khi nghe nói đã tìm được Hải tiểu thư, bọn họ liền vội vàng chạy tới để bảo vệ Hải tiểu thư được an toàn đến Tam Chi thành.”
“Thật là vất vả cho các ngươi, ta sẽ ghi nhớ công lao của các ngươi trong lòng, mọi người hãy cùng ta tới Tam Chi thành đi.” Hải Lam Âm duyên dáng gật đầu mỉm cười, nàng vốn thường xuyên gặp mặt các nhân vật tai to mặt lớn, rất thông thuộc những lễ tiết thế này. Hơn nữa, tu sĩ theo bảo vệ càng nhiều thì cảm giác được vạn chúng nâng niu có thể khiến nàng lấy lại được cảm giác kiêu ngạo mà lúc ở trong mai rùa đã bị làm cho mài mòn.
Kim Phi Dao măt lạnh nhìn bọn họ vây quanh Hải Lam Âm, đoán là chắc chắn bọn họ đã bàn bạc xong, định chia một phần của mình cho tên tu sĩ Nguyên Anh và bọn Ngụy An. Dù sao cũng là linh thạch từ trên trời rơi xuống, chỉ cần người càng nhiều thì linh thạch sẽ càng nhiều. Nếu nàng cũng được chia một phần thì cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.
Vì thế, Kim Phi Dao liền đánh mắt về phía Ngụy An, ý tứ trong mắt không cần phải nói ra lời. Nàng nhìn Hải Lam Âm, lại nhìn sang hai gã tu sĩ mới tới, sau đó cười với Ngụy An.
Thật không nhìn ra, hóa ra là một người gian trá, vậy mà hắn còn tưởng rằng nàng chỉ là một nữ tu sĩ phổ thông, không ngờ cũng có ý phân chia. Ngụy An đã sớm hiểu ra, oán thầm xong liền bắt đầu thương lượng với tên tu sĩ Nguyên Anh tên Trần Khả kia.
Kim Phi Dao chỉ lẳng lặng chờ bọn họ thương lượng, dù sao bọn họ cũng chia đều, thêm mình nàng cũng không đáng bao nhiêu. Hơn nữa, bọn họ còn có tu sĩ Nguyên Anh, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, kiểu gì thì đối phương vẫn lợi hại hơn mình. Nếu có thể được chia một phần là tốt nhất, nếu không được thì cũng không có cách nào.
“Mỗi gã tu sĩ chia cho ngươi một khối linh thạch thượng phẩm, ngươi đừng có nói lung tung, chuyện này cứ quyết như thế đi.” Rốt cục Ngụy An cũng truyền âm lại, đồng ý cứ thêm một gã tu sĩ sẽ chia cho Kim Phi Dao một khối linh thạch thượng phẩm.
Kim Phi Dao thấy rất bất mãn với quyết định này, một vạn linh thạch thượng phẩm mà chỉ chia cho nàng một khối. Kể cả mọi người đều không biết xấu hổ mà chen vào đội ngũ thì nhiều nhất cũng chỉ mấy chục người, lời này mà cũng có thể không biết xấu hổ nói ra được.
“Quá ít, một vạn linh thạch thượng phẩm nha, thế mà chỉ cho ta một khối. Nếu không phải ta đưa nàng ra thì sao các ngươi có thể chiếm được tiện nghi chứ.” Kim Phi Dao có chút bất mãn lầu bầu, truyền âm lại.
Ngụy An đã sớm có chuẩn bị, nghe xong lời nàng nói lập tức đáp lại: “Không địch lại chúng ta, một mình ngươi không thể bảo vệ nàng rời khỏi đây. Ngươi hẳn là đã sớm ra giá với nàng, chúng ta chỉ kiếm được phần công khai mà thôi. Có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm, trên đường nếu gặp phải Ma tộc cũng có chúng ta lên, ngươi chỉ cần thoải mái đi theo chúng ta là được.”
Suy nghĩ một hồi, Kim Phi Dao cũng đồng ý. Ai bảo tu vi không bằng người, đánh không lại thì phải chịu, có một khối còn hơn là không có chút nào.
Nhưng việc xảy ra sau đó khiến Kim Phi Dao không thể tin được. Nhìn đám đông ít nhất cũng phải năm, sáu trăm tên tu sĩ nghìn nghịt chung quanh, Kim Phi Dao cảm thấy vô cùng mờ mịt. Đám tu sĩ này xuất hiện ở đâu ra vậy? Không ngờ thần cấp giới lại có nhiều tu sĩ cao giai như vậy.
Kém cỏi nhất là Kết Đan sơ kỳ, mà tu vi cao thì ngay cả Nguyên Anh hậu kỳ cũng tới. Không ngờ lại có nhiều tu sĩ Nguyên Anh nghe được tin tức chạy từ xa tới như thế, hơn ba trăm tu sĩ Nguyên Anh bay dày đặc bốn phía. Đa số bọn họ quen biết nhau, vừa đi còn vừa tán gẫu những tâm đắc trong tu luyện, người người đều rất vui vẻ, tiếng người cười nói ồn ào như cái chợ.
Hải Lam Âm bị vây trong năm, sáu trăm tu sĩ, lúc này đã hiểu ra hoàn cảnh của mình. Lúc trước nàng còn cảm thấy chủ ý này rất tốt, đông người có thể bảo vệ nàng an toàn nhất, nhưng hiện tại nhìn đám người đông nghìn nghịt kia, Hải Lam Âm bắt đầu lo âu.
Hiện tại bảo những tu sĩ đó giải tán, tự về nhà? Điều này sao có thể chứ, nhưng mỗi người một vạn linh thạch thượng phẩm, tổng cộng phải năm, sáu trăm vạn, vậy thì kể cả nhà mình có quặng linh thạch thượng phẩm ở thần cấp giới cũng không thể lấy ra nhiều như vậy. Làm sao bây giờ?
Hải Lam Âm mở to mắt nhìn về phía Kim Phi Dao, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
“Hử? Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Kim Phi Dao dừng một cái, ngạc nhiên hỏi.
Hải Lam Âm lặng lẽ nhìn chung quanh một cái, sau đó truyền âm với Kim Phi Dao, “Kim đạo hữu, ngươi dẫn ta đi thôi.”
“Hả? Ngươi nói gì vậy? Không phải là sắp tới nội Thần giới, ngươi sắp đến Tam Chi thành gặp cha ngươi, gặp Long sư huynh của ngươi sao? Sao giờ ngươi lại đòi đi, chẳng lẽ là di tình biệt luyến?” Kim Phi Dao nói.
“Ngươi đừng nói lung tung, ngươi xem chung quanh nhiều tu sĩ như vậy, bọn họ căn bản không hề cứu ta nhưng lại mặt dày mày dạn muốn đi tìm cha ta đòi thưởng. Mấy trăm vạn linh thạch thượng phẩm đó, kể cả nhà ta có giàu cũng không thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy được. Hơn nữa trong số những người ở đây thì chỉ có ngươi là cứu ta, những người khác không phải, kể cả đám Ngụy An cũng không phải.” Hải Lam Âm sốt ruột, cắn môi nói.
“Nhưng lúc trước ngươi rất vui vẻ mà, đến một người nhận một người, căn bản không hề nghĩ tới vấn đề này?” Kim Phi Dao hỏi ngược lại.
Hải Lam Âm hiện tại hối hận muốn chết, nghe xong lời Kim Phi Dao, khuôn mặt nhất thời thoắt đỏ thoắt trắng, vừa xấu hổ vừa buồn rầu: “Bây giờ nói những lời đó thì có ích gì, ngươi mau nghĩ cách đi. Ngươi dẫn ta đi, ta sẽ cho ngươi năm mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm.”
Trái tim nhỏ bé của Kim Phi Dao lập tức nảy lên, sau đó tức tối mắng: “Sao ngươi không nói sớm một chút, lúc chúng ta gặp năm người kia thì ta liều mạng cũng sẽ mang ngươi chạy thoát. Hơn nữa, lúc đó là ngươi nằng nặc đòi gặp bọn họ, hiện tại bảo ta đưa ngươi đào tẩu… Ngươi cảm thấy chúng ta có thể trốn được ba trăm tên tu sĩ Nguyên Anh kia sao?”
“Ta làm sao biết được thần cấp giới lại có nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy, giờ phải làm sao?” Hải Lam Âm gấp đến độ sắp khóc.
Thật ra Kim Phi Dao cũng phải lắp bắp kinh hãi, thần cấp giới này quả thật quá lắm tu sĩ Nguyên Anh, dưới Kết Đan thì không thấy được một mống. Đúng là Kết Đan không bằng cẩu, Nguyên Anh đầy đường đi nha.
Cũng không biết những người này chạy đến thần cấp giới làm gì, trước kia nghe lão nhân kia nói giới tử cảnh vực ở thần cấp giới bày bán đầy đường, chẳng lẽ những tu sĩ Nguyên Anh này ai cũng có giới tử cảnh vực? Kim Phi Dao nhìn đám tu sĩ Nguyên Anh, cả nam lẫn nữ, cao thấp mập ốm, loại diện mạo nào cũng có.
“Kim đạo hữu, ngươi nghĩ cách đi.” Hải Lam Âm vươn tay, bất lực kéo quần áo Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Hải đạo hữu, ngươi không nên hy vọng nữa. Có lẽ, những ngày tháng nghèo khó cũng không khổ sở lắm đâu, nó sẽ giúp ngươi cảm nhận được một cuộc sống khác. Dù có mệt có nghèo thì ít nhất cũng được phơi nắng, kiểu gì cũng không thể khổ bắng một năm co ro trong mai rùa đâu.”
“Kim đạo hữu…”
“Nén bi thương thuận theo tự nhiên đi, ta tin tưởng những người này không cho ngươi tự sát đâu, cam đoan họ sẽ đưa ngươi bình an về Tam Chi thành, sau đó nhìn cha ngươi trả linh thạch mới rời đi. Ít nhất, ngươi còn có Long sư huynh của ngươi. Mà bây giờ nghĩ mấy chuyện đó cũng không có ích gì, ngươi hãy nghĩ xem trong nhà có bao nhiêu của cải có thể mang ra trả nợ thì hơn, nhưng phải nhớ, Kim Triền ti là của ta.” Kim Phi Dao vỗ vỗ vai Hải Lam Âm, vẻ mặt quan tâm nói.
“Kim Triền ti!” Hải Lam Âm đã sớm quên chuyện này, hiện tại nghe Kim Phi Dao nhắc mới nhớ ra.
Thấy nàng trăm phần trăm là đã quên, Kim Phi Dao giúp nàng gỡ lại lọn tóc, ôn nhu nói: “Nếu ngươi không đem Kim Triền ti cho ta, ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới là địa ngục.”
Hải Lam Âm không nói ra lời, trong mắt chỉ có nụ cười mỉm ngọt ngào của Kim Phi Dao, lời nói vừa rồi tựa hồ là từ thiên ngoại bay tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.