Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 235: Dư thừa nhân




Edit: Ladybjrd
Nếu sư phụ thích thì cứ nhận vậy. Trúc Vô nghĩ, dù sao cũng là thứ phải dùng linh thạch thượng phẩm để mua, hơn nữa trông cũng lạ, về sau mang đi làm tặng lễ cũng rất tốt.
“Tiểu sư muội, ngươi thật sự quyết định muốn đi thần cấp giới sao?” Trúc Vô lai hỏi lại. Trước khi xuất môn Trúc Hư Vô đã từng bảo nhất định phải chăm sóc nàng cho tốt. Nhưng hiện tại nàng phải đi, mà chuyện này lại là do chưởng môn giao cho nàng làm chỉ sợ không thể ngăn cản được.
Kim Phi Dao gật đầu, “Làm sao? Thần cấp giới đáng sợ vậy sao? Không phải nói Kết Đan kỳ có thể ngồi thuyền của Vạn Tiên Thủy thành đi sao? Tuy là một trăm năm mới mở một chuyến, thuyền phí lại đắt nhưng cũng không nói là chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới được đi mà.”
Xem ra nàng thật sự cái gì cũng không biết a!
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kim Phi Dao, Trúc Vô đành phải nói: “Thần cấp giới không hề hòa bình như linh cấp giới, ở trên đó lúc nào cũng là hỗn chiến, thường xuyên xuất thủ với nhau vì một chút địa bàn.”
“Hung hiểm như vậy? Vậy sao còn có người đi làm gì?” đây là lần đầu tiên Kim Phi Dao nghe nói về tình hình thần cấp giới, trước đó nàng chưa từng nghĩ mình sẽ đi thần cấp giới vì theo nàng thì chỉ có kẻ ngốc mới có thể bỏ ra hai mươi vạn linh thạch trung phẩm để mua một cái vé tàu.
Trúc Vô kỳ thực cũng chưa từng tới đó, chỉ mới nghe nói mà thôi, vì thế liền nói hết những thứ mà mình biết cho nàng nghe: “Trên đó không hề thiếu thứ tốt, ví như linh thảo hoặc yêu đan, còn có vài loại tài liệu dùng để chế tạo giới tử cảnh vực mà chỉ thần cấp giới mới có. Vì thế vẫn có không ít người đi tới đó, tuy nhiên đa số đều là Hóa Thần kỳ. Ngươi mới Kết Đan kỳ, đi thì có ích gì, mà nhỡ không cẩn thận một chút là bị dư chấn của các trận chiến đụng phải cũng sẽ toi mạng.”
Kim Phi Dao lắp bắp kinh hãi, không ngờ lại hung hiểm như vậy, hơn nữa người ở thần cấp giới tu vi cũng quá cao đi. “Tu vi cao như vậy, vậy không phải là bọn họ nhìn ta cũng giống như Nguyên Anh kỳ nhìn Luyện Khí kỳ sao?”
“Đúng là như thế, cho nên ngươi vẫn nên từ chối chuyện này, thành thật ở lại Hư Thanh điện đi.” Trúc Vô thấy nàng tâm sinh lui ý liền thuận thế khuyên nhủ.
Kim Phi Dao nắm cằm, khó hiểu hỏi: “Cũng không phải có môn phái đưa đệ tử Kết Đan kỳ đến thần cấp giới hay sao? Lần này bọn họ để ta đi thuyền của Kỳ Thiên các, trên đó có một số lớn đệ tử Kết Đan. Nếu ở đó đáng sợ như vậy thì bọn họ đưa đệ tử Kết Đan tới để chịu chết sao?”
Trúc Vô vốn không muốn nói cho nàng nhưng nhìn bộ dạng Kim Phi Dao không hỏi rõ ràng không bỏ qua, đành phải đáp: “Thần cấp giới có những quặng linh thạch thượng phẩm, bọn họ phải đi lấy quặng. Nếu vận khí tốt còn có khả năng gặp được linh thạch cực phẩm.”
“Cái gì? Có loại chuyện tốt này?” Kim Phi Dao nhảy dựng lên, hai mắt chuyển động, liền quyết định chủ ý.
Nhìn nàng vẻ mặt hưng phấn, hai mắt phóng tinh quang, Trúc Vô thầm nghĩ, xong đời, người này khẳng định đã hạ quyết tâm phải đi tới thần cấp giới, chỉ hy vọng lúc sư phụ không trở về đừng làm ầm ĩ là được.
“Linh thạch thượng phẩm, linh thạch thượng phẩm, ta muốn đi lấy linh thạch thượng phẩm!” Kim Phi Dao cao hứng vỗ vỗ cái lưng già của Trúc Vô, cười nói: “Vô sư huynh, đa tạ ngươi. Chờ ta lấy được thật nhiều linh thạch thượng phẩm sẽ giúp các ngươi xây một cái điện thật lớn, cái điện này thật quá nhỏ, không có chút khí phách nào.”
Trúc Vô thở dài một hơi, “Ngươi đã nhất định phải đi thì phải bảo trọng, đợi sư phụ trở về ta sẽ nói lại với hắn. Điện thì không cần, chúng ta ít người, ở cũng không hết, ngươi cứ tự lo cho mình đi.”
“Ha ha, yên tâm, yên tâm, ta có sao may mắn chiếu mạng, khó nói còn có thể mang một túi linh thạch cực phẩm về ấy chứ.” Kim Phi Dao bắt đầu ảo tưởng mình tìm được một mạch khoáng, tùy tiện đào đào đã thấy một núi linh thạch thượng phẩm và cực phẩm. Đến lúc đó thì nàng muốn mua cái gì sẽ mua cái đó, ví như giới tử cảnh vực có thể giúp linh thảo sinh trưởng nhanh chóng giống như nấm sơn, hoặc là một bảo địa, mùa xuân gieo kim đan xuống, mùa thu sẽ mọc lên một đống kim đan.
Hử? Dường như không có khả năng gieo trồng kim đan thì phải. Mà mặc kệ, chỉ cần phát tài, ta liền mua mấy chục cái giới tử cảnh vực, học theo Lang ma đầu, mỗi ngày đổi một cái ra dùng, nếu gặp được tu sĩ hợp nhãn sẽ thuận tay ném cho hắn một cái, thật sự là muốn bao nhiêu khí phái liền có bấy nhiêu.
Kim Phi Dao chìm đắm trong hưng phấn, không nghe thấy Trúc Vô dặn dò, cứ thế chạy ra Hư Thanh điện. Nàng vừa đi vừa cười thầm, vội vàng đi cáo biệt các vị sư huynh, chỉ mong sớm thu dọn đồ đạc để xuất phát.
Các sư huynh Hư Thanh điện nghe nói Kim Phi Dao đột nhiên muốn đi, nhất thời không biết phải biểu hiện ra như thế nào. Một người chuyên trêu chọc phiền toái bỏ đi đương nhiên là họ cao hứng, nhưng nàng lại chưa từng làm việc gì có lỗi với Hư Thanh điện, biểu hiện quá vui mừng cũng không phải. Thế nhưng lại không ai dám tùy tiện khuyên nhủ, nếu khách khí giữ lại nàng, nàng lại tâm huyết dâng trào không đi nữa thì trách nhiệm này họ không gánh nổi.
Kim Phi Dao còn đang ca hứng, cũng không để cho bọn hắn kịp nhiều lời, chỉ gặp lướt qua từng người rồi chạy mất.
Cuối cùng, Kim Phi Dao đi đến trước động phủ của Bạch Giản Trúc, nhìn vào gian phòng im ắng, lớn tiếng hô: “Bạch sư huynh, ngày mai ta đi rồi, ôn tuyền cho ngươi đó. Ngươi yên tâm, bọn Mập Mạp cũng không hề đi bậy trong đó, ngươi cứ yên tâm sử dụng.”
Thấy bên trong không có động tĩnh, Kim Phi Dao lại hô tiếp: “Lời nói của ta là thật, ngươi thoạt nhìn quả thật ăn rất ngon, về sau cần phải cẩn thận người xấu, đứng để bị người ta bắt đi ăn.”
Nhân lúc Bạch Giản Trúc còn chưa hộc máu lao tới, Kim Phi Dao co giò bỏ chạy.
Trở lại địa bàn của mình, nàng vừa thu Linh Lung lâu vừa lẩm bẩm: “Có phải ta nói quá hàm súc không? Hay là nên nói trực tiếp cho hắn biết hương vị của kim đan kết xuất trên sát lục chi đạo ngon hơn so với các tu sĩ khác vài lần, giống như Trúc ca vậy, những kim đan khác thường thoạt nhìn cực kỳ ngon.”
Nói đến đây, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ ra lúc mình Kết Đan cũng xảy ra dị tượng, nhưng vừa nghĩ đến cái thứ không ăn liền tạo phản kia nàng liền lắc đầu, chắc chắn không thể ăn nó, trông như vậy chắc chắn vừa hôi vừa ngấy.
Tuy đã nói là hôm sau mới xuất phát nhưng hai canh giờ sau Kim Phi Dao đã thu thập xong hành lý, xuất hiện ở cửa Tiêu Thiên điện.
Từ Thương chân nhân nhìn Kim Phi Dao vẻ mặt hưng phấn, vội vã muốn xuất phát mà không biết phải nói gì, đành phải cho người đi gọi Nhâm Ngạn tới.
Chỉ chốc lát, một gã tu sĩ Kết Đan sơ kỳ thần thái lạnh nhạt còn mang theo vẻ không tình nguyện đi đến. Hành lễ với Từ Thương chân nhân xong, hắn cũng không thèm nhìn Kim Phi Dao lấy một cái mà khoanh tay đứng bên cạnh.
Kim Phi Dao tò mò nhìn hắn, trong lòng nghĩ người trông coi khố phòng đúng là không bình thường, nhìn bản mặt kia là biết sẽ không loạn cầm này nọ.
“Kim Phi Dao, đây là chân truyền đệ tử của ta, Nhâm Ngạn, hắn sẽ đi cùng ngươi tới Kỳ Thiên các.” Lúc này, Từ Thương chân nhân nói với Kim Phi Dao.
“Hả?” Kim Phi Dao sửng sốt, chỉ vào Nhâm Ngạn, nói với Từ Thương chân nhân: “Ta cũng đâu phải tiểu hài tử, sao phải để hắn đi theo ta? Hơn nữa, hắn theo ta ra ngoài, nếu trên đường gặp phải nguy hiểm mà chết thì ngươi còn không đổ tội lên đầu ta?”
Sắc mặt Nhâm Ngạn nhất thời trở nên phi thường khó coi, âm trầm liếc nhìn Kim Phi Dao.
Từ Thương chân nhân khẽ cau mày, lạnh giọng nói: “Nếu không có người đưa ngươi đi thì ngươi làm sao lên được thuyền của Kỳ Thiên các. Hơn nữa, ngươi không cần lo lắng chuyện này, nếu hắn dễ dàng chết như vậy thì cũng không thể là người Tiêu Thiên điện ta.”
“Thế sự khó liệu, ai biết có gặp phải các tu sĩ Nguyên Anh đang đánh nhau, sau đó không cẩn thận bị lan đến gần hay không.” Kim Phi Dao thật không tình nguyện lầu bầu.
“Ngươi yên tâm, các đệ tử chân truyền của Tiêu Thiên điện đều có Truy Hồn quyết. Ai giết hắn sẽ bị pháp quyết này phụ thân, không cần biết chạy trốn tới chân trời góc bể nào cũng sẽ bị Truy Hồn kính tìm được. Cho nên ngươi cứ việc yên tâm, chỉ cần không phải ngươi làm thì sẽ không ai đổ oan cho ngươi.” Từ Thương chân nhân vẫn cau mày như trước, nói.
Kim Phi Dao nhìn hắn, cảm thấy chắc chắn là người này tự thấy bản thân không thể phục chúng cho nên mới cả ngày cau mày ra vẻ uy nghiêm. Sau đó, nàng lại nghĩ, xem ra không thể ăn tên Nhâm Ngạn này rồi, đúng là đáng ghét.
“Chưởng môn sư huynh, vẫn chưa đúng nha. Ta mà chạm vào hắn thì sẽ bị Truy Hồn quyết bò lên, thế nếu hắn muốn giết ta thì sao? Ta không có Truy Hồn quyết gì cả.” Kim Phi Dao đột nhiên ý thức được một vấn đề, lo lắng hỏi.
“Ta mới không thèm động thủ với ngươi, người như ngươi không đáng để ta động thủ.” Không đợi Từ Thương chân nhân nói chuyện, Nhâm Ngạn đột nhiên lạnh giọng nói.
Kim Phi Dao hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi có bằng chứng gì không?”
“Ngươi muốn chứng cứ gì? Nhâm Ngạn ta xưa nay nói một không hai, lại nói, ngươi căn bản không có nguyên nhân khiến ta phải động thủ.” Nhâm Ngạn lạnh mặt nhìn Kim Phi Dao, vẻ mặt khinh thường.
Người này thật là đáng ghét! Sao lại có người như thế chứ! Nhìn bộ dạng hắn cứ như Từ Thương chân nhân là cha hắn vậy, làm như là giỏi lắm ấy, Kim Phi Dao cũng khinh bỉ nhìn lại hắn.
“Thôi, ta cho ngươi một vật hộ thân.” Từ Thương chân nhân thật sự không muốn nhìn Kim Phi Dao hồ nháo ở trong này, liền lấy ra một cái thắt lưng bạc.
Kim Phi Dao vừa thấy là biết đây là một bảo khí. Bảo khí đều rất mạnh mẽ nhưng lại có một nhược điểm là bị giới hạn số lần sử dụng. Mỗi bảo khí sau khi dùng hết số lần sẽ trở thành phế vật không đáng một đồng. Thứ này ở địa cấp giới không có, đến linh cấp giới mới thấy xuất hiện.
“Đây là đai lưng Bạch Linh, bên trong có mười lần phòng ngự che phủ cường đại, còn có công hiệu phản phệ pháp thuật. Tuy nhiên, đã bị dùng mất vài lần, hiện tại chỉ còn ba lần, ngươi cầm lấy phòng thân đi. Tu vi hai người các ngươi không khác biệt lắm, nếu có ba lần cơ hội mà ngươi còn không trốn được thì cũng chỉ có thể trách ngươi tu luyện không ra gì.” Từ Thương chân nhân ném bảo khí Bạch Linh cho Kim Phi Dao, chậm rãi nói.
Kim Phi Dao cầm bảo khí Bạch Linh lên nhìn, sau đó mới có chút thất vọng nói: “Chỉ có ba lần, quá ít!”
“Nếu ngươi ghét bỏ thì thôi, tự mình nghĩ cách đi, dù sao Nhâm Ngạn nhất định phải đưa ngươi đi.” Từ Thương chân nhân sắc lạnh nói.
Kim Phi Dao chu miệng, nhanh chóng thu Bạch Linh vào túi càn khôn, cho dù muốn dùng cũng phải dùng thần thức kiểm tra trước đã.
“Mau đi đi!” Từ Thương chân nhân không muốn nhìn thấy Kim Phi Dao một khắc nào nữa, thầm muốn nàng mau chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Kim Phi Dao không nhúc nhích, chỉ cười cười nói: “Chưởng môn sư huynh, ngươi còn chưa đưa đồ cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.