Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 205: Dâm loạn




“Tiền bối, chúng ta vẫn nên ở đây xem náo nhiệt xong rồi nói sau.” Vẻ mặt Kim Phi Dao đầy bất đắc dĩ, không tình nguyện nói.
Nhìn Kim Phi Dao vẻ mặt đau khổ ngồi ở đó, cũng không ăn gì cả, bên cạnh còn có hai con ếch nhỏ đang trừng mắt nhìn hắn, Trúc Hư Vô cào cào tóc nói: “Ngươi cũng đừng sầu mi khổ kiếm làm gì, chuyện ăn uống là ta nói thật đó, ta lại không có ý định hại ngươi, Đông Ngọc Hoàng phái là một đại phái, cho ngươi tới ăn không mà còn bất mãn ư?”
Cũng không biết hắn nói thật hay giả, Kim Phi Dao thở dài một hơi, “Ngươi đã là sư tổ của Bạch Giản Trúc thì có thể khuyên tiểu tử kia đừng có cứ hễ nhìn thấy ta là lại đòi đánh đòi giết hay không, phiền chết người.”
“Ta nghe hắn nói ngươi cầm cái gì đó của hắn, còn cởi quần áo hắn.” rốt cục nói đến chính sự, Trúc Hư Vô tinh thần phấn chấn ngồi dậy, thử thăm dò.
“Phiền muốn chết, lại là chuyện này, quỷ hẹp hòi.” Kim Phi Dao mất hứng mắng một tiếng, sau dó lấy từ trong túi càn khôn ra một cái bọc vải, ném lên phi thảm.
Sau đó lại lục lục trong túi càn khôn, vừa lục vừa nói với Trúc Hư Vô: “Cho ngươi, cái này là đồ của hắn, ta còn vá lại rồi đấy, không cần tiền công. Còn có một ít thuốc chữa thương nữa, chờ ta tìm. Đúng rồi, hình như còn mấy khối linh thạch trung phẩm, bốn hay năm khối nhỉ? Tính cả lãi, ta trả hắn mười khối, bảo hắn đừng dây dưa ta nữa.”
Trúc Hư Vô nở nụ cười, thu hết mấy thứ đó lại, sau đó không chút để ý nói: “Nghe nói lúc ngươi cởi quần hắn còn bật cười, lúc đó ngươi cười cái gì vậy?”
“Hả?” Kim Phi Dao sửng sốt, “Ta có cười sao? Có thể là ta quá nghèo, vớ được đồ của một tu sĩ Trúc Cơ nên vui mừng.”
Cái Trúc Hư Vô nói đến không phải cái này, thấy Kim Phi Dao giải thích như vậy, hắn hết nhìn trái lại nhìn phải, quyết định vì thanh danh đệ tử nhà mình, nên truyền âm thì tốt hơn, “Là lúc ngươi cởi quần trong của hắn cơ, hơn nữa ngươi còn sờ soạng mông hắn, lúc đó ngươi cười cái gì?”
“Tiền bối, loại chuyện này không cần phải truyền âm chứ?” Kim Phi Dao cau mày, vẻ mặt quái dị nhìn Trúc Hư Vô, chuyện từ trăm năm trước thì ai mà nhớ được chứ.
“Vậy ngươi nói cho ta nghe vì sao lúc đó ngươi lại cười?” Trúc Hư Vô lúc này cũng không truyền âm nữa, đầy chờ đợi hỏi.
Kim Phi Dao ngẩng đầu, như có như không đăm chiêu nhìn không trung, suy nghĩ thật lâu, sau đó lại vuốt cằm thật lâu. Cuối cùng, nàng chớp chớp mắt, cười hì hì nói: “Hình như ta có sờ mông, lai nói, cảm giác đúng là không tệ. Mông của đồ tôn ngươi vừa mềm vừa đàn hồi, lại rất trắng, vừa nhìn là biết bình thường không được phơi nắng.”
“Ai lại đưa mông ra phơi nắng bao giờ. Ta chỉ hỏi ngươi cười cái gì, ai hỏi ngươi cảm giác sờ mông.” Trúc Hư Vô đợi sốt ruột, đẩy đẩy Kim Phi Dao.
Sau đó hắn lại tò mò hỏi: “Cảm giác thật sự rất tốt?”
“Đương nhiên, hình dung thế nào nhỉ… Đúng rồi, chỉ kém một chút so với Ái Tâm vân, nếu không tin thì ngươi trở về sờ thử mà xem.” Kim Phi Dao vừa nói vừa hoa tay múa chân.
“Vậy sao?” Trúc Hư Vô gật đầu, suy nghĩ xem lúc nào thì đi sờ thử, tuy nhiên rốt cục Ái Tâm vân sờ thích thế nào chứ? Thứ này khả ngộ bất khả cầu, có cơ hội nhất định phải tìm một cái xem.
“Tiền bối, ngươi tìm ta vì chuyện này? Giờ đã biết rồi, ta có thể đi rồi chứ?” nhìn Trúc Hư Vô khoanh tay gật gù, Kim Phi Dao cảm thấy người này tám phần là đến hỏi vấn đề này, còn việc muốn đưa nàng tới Đông Ngọc Hoàng phái chỉ thuần tùy là trêu đùa thôi.
Trúc Hư Vô kéo tay áo Kim Phi Dao, vẻ mặt bất bình nói: “Ngươi nói gì vậy, sự tình còn chưa nói rõ ràng, sao có thể cho ngươi đi.”
Kim Phi Dao không hiểu, rốt cục còn có chuyện gì muốn hỏi chứ?
“Cười, ngươi còn chưa nói mà.” Trúc Hư Vô lôi kéo Kim Phi Dao, không vòng vo nữa.
“Cười? Ngươ bảo ta cười cái gì, ta hiện tại cười không nổi.” Kim Phi Dao giằng lại tay áo, vạn phần không hiểu ra sao, lại còn có đạo lý bắt người khác cười nữa.
Thấy Kim Phi Dao trực tiếp tránh nói nguyên nhân cười, Trúc Hư Vô cảm thấy lý do chắc chắn vô cùng thú vị. Vì thế, hắn liền ra đòn sát thủ. Đột nhiên, Trúc Hư Vô xông tới, ghé đầu lên ngực Kim Phi Dao, cọ cọ nói: “Người ta không biết, ta chỉ muốn nghe, nói nguyên nhân cho ta đi, ta muốn biết.”
“Bà ngoại ngươi, trước mặt bao người mà giở trò lưu manh a.” Kim Phi Dao đưa tay giữ đầu hắn, dùng sức đẩy ra khỏi ngực.
Trúc Hư Vô cũng sống chết ôm chặt thắt lưng nàng, kiên quyết không chịu buông tay, còn cắn răng nói: “Không được, nếu ngươi không nói thì ta sẽ không buông.”
“Ngươi có biết xấu hổ không hả? Mang bộ dáng thiếu niên thì tự coi mình là tiểu hài tử? Mau tránh ra cho ta!” Kim Phi Dao vận lực lên tay, dùng hết sức bình sinh đẩy đầu Trúc Hư Vô.
Trúc Hư Vô lắp bắp kinh hãi, sức lực người này thật lớn, mới tu vi Kết Đan kỳ mà có thể đẩy đầu ta ra, hơn nữa cảm giác còn như sắp gãy cổ vậy. Vì thế, linh lực toàn thân hắn tuôn ra, đầu đối chọi với lực lượng của Kim Phi Dao, lại bắt đầu nhích lại gần ngực nàng, miệng thì nói: “Sức lực không nhỏ, nhưng muốn đẩy ta ra thì vẫn còn chưa đủ đâu.”
“Rốt cục ngươi muốn ta nói cái gì? Hiện tại ta cười không nổi, ngươi đừng có ép người quá đáng.” Hai tay Kim Phi Dao cũng khởi động linh lực màu đen, lực đạo liền tăng lên, hai người cứ thế giằng co.
Linh lực màu đen! Trúc Hư Vô nhìn chằm chằm linh lực vừa thoáng xuất hiện trên tay nàng, đột nhiên có ý nghĩ muốn xem xét thần thức nàng. Đến giờ phút này, việc tới gần Kim Phi Dao chính là việc hắn hứng thú nhất.
Hai người lấy tư thế phi thường đáng khinh dây dưa trên phi thảm, Mập Mạp và Đại Nữu ngơ ngác nhìn bọn họ, không hề nghĩ đến chuyện hỗ trợ. Mập Mạp nghĩ nghĩ, vươn chân ếch móc túi càn khôn trên lưng Kim Phi Dao xuống, thò tay vào lục lục, lấy ra mấy tảng thịt rồi chia nhau ăn với Đại Nữu.
“Mập Mạp, ngươi chờ đó cho ta!” Kim Phi Dao thấy một màn này nhưng nàng đang phải dồn hết sức đấu với Trúc Hư Vô, nhất thời không thể rút ra đánh nó được, chỉ có thể oán hận mắng.
Chỉ một khắc phân tâm này, Trúc Hư Vô đã thừa dịp mà vào, đầu lại tới gần ngực nàng hơn một chút.
Chung quanh đó có mấy trăm người đều như có như không nhìn thấy cảnh hai người hồ nháo. Đang giữa ban ngày ban mặt mà lại dính vào một chỗ, thật là hủ bại. Mọi người kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, không rõ đây là làm gì, là dục nữ Kết Đan muốn cường đẩy thiếu niên Nguyên Anh hay là thiếu niên Nguyên Anh muốn dâm loạn dục nữ Kết Đan.
Nếu Kim Phi Dao nghe được suy nghĩ trong lòng họ thì chắc chắn sẽ cảm thấy bất công, vì sao không nghĩ xem ai lưu manh ai mà lại coi nàng là dục nữ rồi?
Đúng lúc này, cấm chế nhoáng động, thêm mười mấy người tiến vào địa bàn Quỷ Mị sơn trang.
Nhóm người kia vẻ mặt uy nghiêm bí hiểm, đầy người hạo nhiên chính khí, từ khi vào vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích, một làn tiên khí ập đến.
Bọn họ vừa vào, liếc nhìn chung quanh một vòng liền phát hiện nơi khiến người ta không thể không nhìn. Sau khi thấy rõ thiếu niên đang dây dưa trên phi thảm, mấy người trong số đó liền chấn động.
“Sao hắn lại đến? Hoa Nam Chí mời hắn đến sao?” Nhóm người này nhỏ giọng nghị luận.
“Ai thèm mời hắn chứ, hơn nữa ta nghe nói hắn vẫn luôn ở ngoài du lịch, không trở về Đông Ngọc Hoàng phái, hẳn là vừa đi ngang qua. Ngươi cũng không phải không biết hắn, từ lúc Kết Đan kỳ đã thích đi khắp nơi góp vui.
“Quên đi, ta đi qua hỏi một chút, thật sự quá khó coi, mất hết mặt mũi tu sĩ Nguyên Anh chúng ta trước đám tiểu bối.” một người gần bốn mươi tuổi râu dài lắc đầu nói.
Người này đạp linh khí hình rồng tao nhã bay đến trước mặt Trúc Hư Vô và Kim Phi Dao, bất đắc dĩ nói: “Trúc huynh, ngươi làm gì ở đây vậy?”
Đầu Trúc Hư Vô đang bị Kim Phi Dao đẩy, không thể nhìn xem là ai nhưng vừa nghe giọng nói liền kinh hỉ đáp: “Hóa ra là Đỗ lão đầu, ngươi tới vừa lúc, mau mau kéo tay nàng ra cho ta, nàng cứ đẩy ta làm ta không dựa vào được.”
Sắc mặt Đỗ lão nhất thời trở nên khó coi, hắn cũng nhìn ra Trúc Hư Vô định làm gì, tức giận khiển trách: “Trúc huynh, ngươi đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, lại là điện chủ của Đông Ngọc Hoàng phái, thế mà lại muốn phi lễ một nữ tu sĩ Kết Đan trước mặt nhiều người như vậy. Còn không mau dừng tay, thật là không biết xấu hổ.”
“Ngươi nói cái gì vậy? Mau mau kéo tay nàng ra giúp ta đã, ta chỉ cần dựa vào ngực một cái là được.” Trúc Hư Vô biết là bị hiểu lầm nhưng không kịp giải thích nhiều, đành phải lặp lại yêu cầu.
Đỗ lão đầu thất vọng lắc đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức có chút kinh ngạc nói: “Trúc huynh, ngươi có thể làm chuyện đó sao?”
“Phi, bảo ta làm cái gì, ta cũng đâu phải thái giám!” Trúc Hư Vô nhất thời tức giận, linh lực bốc lên, đánh văng tay Kim Phi Dao ra, hắn thuận thế áp mặt lên ngực Kim Phi Dao, thanh quang trong mắt chợt lóe, thần thức bất động thanh sắc xông vào trong thức hải của Kim Phi Dao.
Bốp một tiếng, hắn cũng bị Kim Phi Dao đẩy ra, trên mặt còn bị đấm một quả.
Kim Phi Dao nâng tay, cảm thấy hắc hải trong thức hải bốc lên, Thao Thiết nho nhỏ nhảy từ biển lên không trung, rít gào với thức hải trống trơn, một lát sau nó nhìn trái lại nhìn phải rồi nhảy trở lại trong hắc hải.
Ngay lúc nàng tập trung ổn định lại thức hải, Trúc Hư Vô liếc nàng một cái, sau đó xoay người mắng Đỗ lão đầu: “Đồ sắc lão nhân nhà ngươi, nàng là tiểu chất của ta, ta chỉ kiểm tra tu vi của nàng thôi. Ngươi kêu loạn cái gì, ai mà giống ngươi thị thiếp đầy đàn chứ, nói người khác mà không thấy hổ thẹn. Còn nữa, ngươi vừa nói cái gì mà ta có thể làm? Là có ý gì? Ai bảo ta không thể giao hợp? Ngươi có muốn thử xem không?”
“Có người kiểm tra tu vi như vậy sao? Lừa ai hả?”
Trúc Hư Vô đuổi theo Đỗ lão đầu, bắt đầu lôi kéo hắn, Đỗ lão đầu dứt vài lần mà vẫn không thể dứt khỏi hắn, đành phải nhanh chóng quay trở lại trong đám người. Trúc Hư Vô thấy có người quen liền lôi kéo Đỗ lão đầu qua để bọn họ giúp mình phân xử.
Nhân dịp này, Kim Phi Dao ngự phi thảm lặng lẽ lui về phía sau. Không để ý quá nhiều, nàng mạo hiểm lấy Ẩn Thân phù ra, nhanh chóng thu phi thảm lại, vỗ Ẩn Thân phù lên người, túm Mập Mạp và Đại Nữu, nàng lập tức biến mất trong đám người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.