Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 201: Ta săn thú ngươi nấu cơm




Một sợi dây thừng thật dài buộc chặt Mập Mạp không thể động đậy, bay qua bay lại bên ngoài tiểu đảo nổi. Một đầu dây thừng nằm trong tay Kim Phi Dao, thỉnh thoảng nàng lại thổi một trận gió về phía Mập Mạp, gió vừa thổi qua, trên người Mập Mạp liền toát ra một tầng bụi phấn màu vàng, bụi phấn theo gió bay ra xa.
Mập Mạp muốn giãy dụa nhưng vì trước đó đã tiêu hao quá lớn, thân thể không thể động đậy nửa phẩn.
Bụi phấn bay dần xa, phía xa xa đã có mấy điểm đen nhanh chóng bay tới.
“Đã đến.” Kim Phi Dao đột nhiên đứng dậy, hai cái Thông Thiên Như Ý bay ra ngoài, trận địa sẵn sàng đón địch.
Chỉ chốc lát, mấy điểm đen kia đã tới gần, là ba con mặc long cấp sáu và hai con hồng phỉ long cũng cấp sáu, mục tiêu của chúng nó đều là Mập Mạp đang bị trói trong dây thừng.
Năm con rồng nhìn thấy hình thể cực đại của Mập Mạp từ xa, nhất thời có chút không biết đây là thứ gì mà lại phát ra mùi hương mê người của rồng cái. Do không rõ đây là thứ gì nên năm con rồng liền vây quanh Mập Mạp.
“Thu!” Kim Phi Dao nhấc ngón tay, một cái Thông Thiên Như Ý hóa thành một tấm lưới khổng lồ chụp lên cả năm con rồng và Mập Mạp. Sau đó nàng thu sợi dây thừng lại, Mập Mạp mượn linh lực của Kim Phi Dao, thu nhỏ người lại, chui qua mắt lưới trốn ra ngoài, còn năm con rồng bị lưới bao bọc lập tức ra sức giãy dụa.
Kim Phi Dao khống chế lưới Thông Thiên Như Ý quăng năm con rồng xoay vòng quanh tiểu đảo, sau đó một cái Thông Thiên Như Ý khác hóa thành đại thuẫn mọc đầy mũi nhọn, đứng vững vàng giữa không trung. Theo đà xoay tròn, lưới Thông Thiên Như Ý kéo năm con rồng nện mạnh lên mặt thuẫn.
“Phụp”, một tiếng trầm đục vang lên, năm con rồng nện mạnh lên những mũi nhọn trên mặt thuẫn, tiếng rồng gầm vang lên tận mây xanh, khiến cho đám rồng con xung quanh vội vã chạy trốn.
Nghe tiếng rồng thê lương, Kim Phi Dao bất vi sở động, dùng thần thức khống chế võng Thông Thiên Như Ý, lại quăng chúng xoay tròn. Miệng vết thương trên người chúng bị Kim Phi Dao quăng cho máu tươi văng tung tóe lên phía trên quang cầu, trông như đang vẽ một bức họa.
Kim Phi Dao không chỉ dùng mỗi đại thuẫn gai, thuẫn nơi này vừa xong, Thông Thiên Như Ý đã lập tức hóa thành đại côn, vọt tới một đầu khác chờ.
Vừa côn bổng vừa thuẫn gai, năm con rồng bị Kim Phi Dao đánh cho tắt thở, cuối cùng huyết nhục mơ hồ bị nàng lấy đi yêu đan. Nàng không hề muốn ăn thịt rồng, ném hết ra ngoài tiểu đảo nổi, vừa vặn có thể hấp dẫn thêm mấy con sương long tới.
“Tiền bối, cho ngươi yêu đan.” Kim Phi Dao ném yêu đan vào trong phạm vi mười trượng như vứt thóc cho gà vịt.
Đã nhiều ngày dùng thôi phấn mà cũng không hấp dẫn được nhiều rồng lắm, mỗi ngày không được đến mười con. Ngoài việc rồng bên ngoài đã bị giết khá nhiều thì phạm vi khuếch tán của thôi phấn cũng là một nguyên nhân lớn ảnh hưởng đến hiệu suất.
Hắc ma ngẩng đầu nhìn mặt ngoài quang cầu, máu thịt lẫn lộn chảy xuống thành dòng như bùn nhão, ngay cả mắt rồng cũng lẫn lộn trong đó, thoạt nhìn thấy bẩn không chịu nổi.
Tựa hồ đã chọn sai cu li, hắc ma nghĩ nghĩ, tính toán xem còn cần bao nhiêu yêu đan, nói với Kim Phi Dao: “Hiệu suất của ngươi quá thấp, ta quyết định cho ngươi đi ra ngoài săn rồng, không săn đủ số lượng thì không cho về ăn cơm.”
Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn: “Tiền bối, ngươi cũng quá ác độc. Ta còn phải chăm sóc hai con ếch này mà. Ngươi bảo ta ra ngoài thì chúng nó phải làm sao bây giờ?”
“Chăm sóc? Ngươi rắc thôi phấn lên người nó, sau đó thả ra ngoài làm mồi, đó mà cũng gọi là chăm sóc?” Hắc ma từ chối cho ý kiến, hừ lạnh một tiếng, chưa nói ngươi ngược đãi linh thú đã là tốt rồi, còn nói chăm sóc gì chứ.
“Ta có dùng dây thừng buộc nó lại mà, nếu có nguy hiểm sẽ kéo về mà.” Kim Phi Dao tức giận bất bình nói, Nhắc tới thôi phấn lấy từ thuyền Hải Thạch, Kim Phi Dao lại rất không vui. Lang ma đầu sau khi biết được chất phấn màu vàng trong túi trữ vật kia có khả năng hấp dẫn yêu thú thì liền mạnh mẽ cướp đoạt luôn một nửa. Đã Hóa Thần kỳ rồi, thứ bé nhỏ này cũng không tự đi luyện chế mà còn cướp của người khác.
Hắc ma không nghe nàng nói sạo, đứng dậy đánh một đoàn hắc khí về phía Kim Phi Dao, nhanh chóng cuốn đi một cái túi càn khôn trên lưng nàng.
“A ngươi quá ti bỉ ” Kim Phi Dao kêu to lên.
Để đề phòng Lang ma đầu xuất kỳ bất ý cướp túi càn khôn, Kim Phi Dao đã giấu hết túi càn khôn vào trong người, trên thắt lưng chỉ đeo một gói to đựng đồ ăn, bên trong đều là thịt và hoa quả tồn lại từ hồi ở Lục Hình Ý động, thịt rồng trong Hỗn Độn giới này vừa chua vừa hôi, lại còn dai nhách, căn bản không thể nuốt nổi.
Hiện tại khẩu vị lớn như vậy, cái túi càn khôn này chính là gốc rễ của Kim Phi Dao. Gốc rễ bị cướp đi, nàng làm sao không kích động cho được.
Hắc ma khí trở về trên người hắc ma, hắn cầm túi càn khôn của Kim Phi Dao, nói: “Dùng yêu đan đổi đồ ăn, ngươi không cần phải lo lắng chuyện bên trong không đủ đồ ăn, ta sẽ lấy từ Lục Hình Ý động ra bổ sung cho ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi muốn ăn thịt rồng ngoài kia thì không cần mang yêu đan về cũng được.”
Nhắc tới Lục Hình Ý động, Kim Phi Dao lại nhớ lúc nàng đi ra khỏi đó là mua đông, hiện tại chắc cũng sắp sang xuân rồi. Những hoa quả thơm ngon và yêu thú béo ngậy sắp sinh sôi rồi. Ma nhân quả nhiên là hắc ám, chuyên dùng đến thuật uy hiếp ti bỉ nhất, căn bản là không nói đạo lý.
“Xem như ngươi lợi hại.” Kim Phi Dao khẽ cắn môi, ném Mập Mạp và Đại Nữu lại, xuất ra phi thảm, lao ra khỏi tiểu đảo nổi, chọn đại một hướng rồi độn ra ngoài.
“Nhược điểm thật là ngu ngốc.” Hắc ma đặt túi càn khôn xuống bên cạnh, tiếp tục ngồi xếp bằng nhìn lò luyện đan.
Bắt đầu từ ngày đó, Kim Phi Dao liền ngày ngày du đãng chung quanh Hỗn Độn giới, như sói đói gặp cái gì giết cái đó. Tuy đại bộ phận thời gian là nàng đuổi giết rồng nhưng thỉnh thoảng cũng bị bá phong long cấp tám và ngân du long cấp bảy đuổi cho chạy trối chết.
Sau một tháng, Mập Mạp đã khôi phục gần hết, nó cũng bị Kim Phi Dao kéo ra ngoài, vì lợi ích ăn uống mà bắt đầu lao động cực nhọc trong Hỗn Độn giới.
Đại Nữu thanh tỉnh hai tháng sau đó, Kim Phi Dao cung cấp cho nó khá nhiều yêu đan để bổ thân tiến giai. Nó quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, cứ từng cấp từng cấp vọt lên tới cấp năm.
Nhìn Đại Nữu với làn da bóng loáng, trắng như bạch ngọc, trên trán còn có thải châu thần bí, Mập Mạp cảm thấy một tia nguy cơ. Nó có cảm giác, nếu như tu vi của mình không tăng lên thì cuối cùng việc giặt giũ nấu cơm có khả năng sẽ đến lượt mình. Tiến giai lên cấp năm chính là mục tiêu của Mập Mạp, càng thêm nỗ lực liệp sát rồng, không có yêu đan để ăn thì ăn thịt rồng cũng có thể gia tăng tu vi.
Mập Mạp sống chết ăn thịt rồng, Đại Nữu cũng đi theo nó, cuối cùng hai con ếch còn vì thịt rồng mà tranh đoạt một phen.
Có chúng hỗ trợ, kể cả có gặp phải hai con ngân du long, Kim Phi Dao cũng không cần chạy, có thể để bọn nó bắt lấy. Bá phong long và ngọc long thì số lượng ít nên cũng không sợ vô tình gặp phải.
Sau này, Kim Phi Dao cơ bản là cứ hai, ba ngày sẽ quay lại tiểu đảo nổi một lần, vừa trở về là lôi ra một bao to yêu đan, đổi lấy túi đồ ăn đã chuẩn bị sẵn rồi phủi mông chạy đi.
Do quá bận nên Kim Phi Dao cũng không suy nghĩ kỹ xem những thực phẩm chín này là do ai làm. Mãi cho đến một hôm, lúc Kim Phi Dao trở lại đảo nổi, bắt gặp hắc ma đang dùng chân hỏa tối như mực để nướng thịt thì mới hiểu được vì sao thịt này lại khó ăn như thế. Tay nghề này còn kém cả nàng, thế mà còn dám nướng ra cho người khác ăn.
Thời gian trôi qua cực nhanh, Kim Phi Dao đã không còn nhớ nổi mình đã trải qua bao lâu trong Hỗn Độn giới không có ngày đêm này.
Lúc Lang ma đầu thu hồi phân thân hắc ma, mở cửa nhà tranh ra, Kim Phi Dao thiếu chút nữa thì khóc vì vui mừng.
“Đại gia à, ta rốt cục có thể thoát khỏi nơi không có thiên lý này. Nếu sau này mà ta còn tới địa giới Ma tộc thì ta sẽ tự tát mình, chết cũng không đi, người Ma tộc thật sự quá đáng giận.” Kim Phi Dao mang một thân rách nát nhưng vẻ mặt vui mừng thì không thể kìm nén.
Nàng ngày ngày ra ngoài săn rồng, ba bộ quần áo là pháp khí thượng phẩm và bộ mà Bố Tự Du đưa cho cũng đều rách bươm rồi. Nếu không phải nàng rút chút thời gian ra dùng chân hỏa luyện hóa tu bổ một chút thì sợ rằng giờ này ngay hai mông cũng bị gió thổi mát lạnh.
Lại nhìn sang Lang ma đầu vẫn luôn bế quan chữa thương, mặt mày hồng hào, thần thanh khí sảng, một bộ hắc bào mới tinh khoác trên người, lúc đi qua không hề nhìn thấy một hạt bụi. So sánh với hắn, Kim Phi Dao mang theo hai con ếch cũng bẩn thỉu, bên trái xanh một mảng, bên phải rách ra một miệng vết thương, vẻ mặt mỏi mệt, thoạt nhìn cứ như ba kẻ ăn mày vậy.
Lang ma đầu nhìn ba nàng, tán thưởng gật đầu nói: “Làm rất tốt, chỉ cần sáu mươi năm đã phục hồi tu vi bị thối lui hơn ba ngàn năm của ta. Tiểu đảo nổi này thưởng cho ngươi, ta sẽ từ bi đưa ngươi ra khỏi Hỗn Độn giới, tùy tiện tiễn ngươi một đoạn đường, trực tiếp tới địa giới Nhân tộc đi.”
“Cái gì? Sáu mươi năm? Ta vậy mà đã ở trong này làm cu li sáu mươi năm?” Kim Phi Dao vừa nghe, nhất thời thổ huyết.
Lúc đầu, Kim Phi Dao còn nhớ rõ ngày tháng, sau này dần dần mất luôn cả tâm tình để ý chuyện này. Tuy đã có tư tưởng chuẩn bị nhưng cứ làm việc không ngừng thế mà đã tận sáu mươi năm, việc này khiến nàng phải lắp bắp kinh hãi.
“Sáu mươi năm… Sáu mươi năm ta không hề tu luyện, tu vi vẫn dậm chân ở Kết Đan sơ kỳ, Ma Thể Trúc Hình pháp cũng dừng ở nhất trọng, còn mười một trọng chưa tu luyện. Nhân tộc sau Kết Đan sống chỉ tám trăm năm, ta lại lãng phí cho ngươi sáu mươi năm, ta vô vọng kết Nguyên Anh rồi.”
“Ma tộc sau khi Trúc Cơ có thể sống năm trăm năm, Kết Đan thì có một ngàn sáu trăm năm tuổi thọ.” Lang ma đầu nghĩ nghĩ rồi nói.
Kim Phi Dao ngẩng đầu quát hắn: “Ai hỏi đến đám rùa ngàn năm các ngươi!”
Lang ma đầu khẽ cau mày, khó hiểu hỏi: “Sao ngươi lại tức giận như thế? Ngươi cũng có thành tựu không nhỏ, giết gần trăm vạn con rồng, nếu không phải rồng ở Hỗn Độn giới một lần sinh đều được trên vạn con thì ngươi đã sớm tuyệt diệt rồng ở đây rồi.”
“Trăm vạn? Trăm vạn viên yêu đan nếu đổi thành linh thạch trung phẩm thì là bao nhiêu?” Kim Phi Dao có chút thất thần, không ngờ lại nhiều như thế. Nhưng nàng lập tức phục hồi tinh thần, nhiều thì có ích gì, đều đã sớm bị người ta đổi thành tu vi rồi.
Đúng lúc này, ngón tay Lang bắn một đường ánh sáng vào trán nàng rồi xoay người rời khỏi tiểu đảo nổi. Sau đó, sau lưng hắn xuất hiện phân thân hắc ma, giờ hắc ma đã không còn là một đống hắc khí không rõ mặt mũi nữa mà đã là một người khổng lồ thân cao trăm trượng, giống Lang ma đầu như đúc. Hai tay hắn ra một kích với tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao và tiểu đảo nổi liền như tia chớp bắn ra ngoài, biến mất trong hỗn độn mờ mịt.
Kim Phi Dao ở trong tiểu đảo nổi chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng truyền âm của Lang ma đầu: “Pháp quyết sử dụng tiểu đảo nổi ta đã truyền vào đầu ngươi. Ngươi săn yêu đan cho ta, ta nấu cơm cho ngươi, hai ta không thiếu nợ nhau.”
“Thối lắm! Ngươi thử ăn những thứ ngươi làm xem, đều là rác rưởi.” Kim Phi Dao đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết, chỉ đành tê tâm liệt phế hét lớn với bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.