Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 987: Có gan thì một đấu một đi





“Ngươi muốn chết!”  
Lão già kia nổi giận đùng đùng, lập tức sát phạt tới, không nhiều lời, vừa xông lên đã tung  đại ấn ra.  
Ầm! Bùm! Cheng!  
Sau đó trận đại chiến lập tức bắt đầu, đạo thân của Diệp Thành vô cùng mạnh mẽ, giao chiến chưa lâu đã chém chết lão già áo tím của Thị Huyết Điện trên hư không.  

“Giết người của Thị Huyết Điện ta, hôm nay ngươi tự tìm đường chết rồi”, mấy bóng người lập tức xông lên, khí thế của ai cũng ngút trời, sát khí lan ra, tu vi của họ đều ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.  
Bang! Đùng! Đoàng!  
Trận đại chiến lại bùng lên, hơn nữa cảnh tượng còn vô cùng hoành tráng, đạo thân của Diệp Thành bất khả chiến bại, trong thời gian ngắn sẽ không bị giết, cuộc chiến đang diễn ra rất gay cấn.  
“Không biết xấu hổ à? Đã nói là một đấu một rồi mà”.  
“Bốn con chó điên, có gan thì một đấu một đi”.  
“Ỷ đông hiếp yếu thì là anh hùng cái gì, một đám ngu ngốc, chó má”.  

Mặc dù trận chiến rất khốc liệt, nhưng tiếng chửi rủa của Diệp Thành cũng chưa bao giờ ngừng.  
Mặc dù là đạo thân nhưng nó hoàn toàn thừa hưởng tính cách vô liêm sỉ và từ ngữ bẩn thỉu của Diệp Thành, chửi bới rất khó nghe.  
Những âm thanh chửi rủa này lọt vào Địa Cung của linh sơn Nhân Hoàng, mọi người đều giật giật khoé miệng.  
“Đệ tử bảng Phong Vân của Đại Sở này thực lực mạnh thật, nhưng đầu óc thì…”  
“Chửi luôn miệng không ngừng, miệng tiểu tử này đúng là ghê gớm!”  
“Tiểu tử này ăn phải thuốc súng hay là bị hắt máu gà vậy?”  
“Trông hắn không giống như tới để đánh nhau mà giống tới để chửi nhau hơn”.  

Sự thật chứng minh, cách làm của đạo thân Diệp Thành rất hiệu quả.  
Không chỉ người của Nhân Hoàng mà ngay cả cao thủ của Thị Huyết Điện bên ngoài cũng đều bị thu hút sự chú ý, những người đang phá kết giới của linh sơn Nhân Hoàng cũng đổ dồn ánh mắt u ám tới.  
Giờ phút này, ngay cả ba tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện cũng không khỏi nhìn sang.  
“Nếu ta đoán không nhầm thì người đó chính lầ Tần Vũ!”, gã thanh niên yêu dị vẫn nghịch con rắn lục nhỏ quấn quanh cổ tay, thích thú nhìn vào khoảng hư không đó.  
“Quả nhiên là rồng là phượng trong đám người”, mặc dù sắc mặt bà lão lưng còng u ám, nhưng cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Bốn cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng không giết được hắn, vậy thì Hoắc Tôn bại trong tay hắn, ta cũng không thấy có gì ngạc nhiên”. 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.