Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 962: Khí Tức Mạnh Mẽ Dâng Trào






Bị tên kia mắng chửi như vậy, cả hai lão già nheo mắt lại giống như nhìn ra sự bất phàm của Tiểu Linh Oa.
“Ta cũng muốn có cái thứ nhỏ con này”, lão già mặc huyết bào lập tức lên tiếng.
“Nó là của ta”, Ân Trụ nói rồi lao xuống, mắt ông ta rõ vẻ tham lam.

Thấy vậy, lão già mặc huyết bào mới lạnh mặt, ông ta cũng như một đạo thần mang bay từ không trung xuống.
“Vội vàng muốn chết vậy sao?”, thấy cả hai lão già lao tới, Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành đã âm thầm mở, sức mạnh của đồng tử cũng được ngưng tụ, vả lại đã ngắm chuẩn Ân Trụ.
Thế nhưng hắn còn chưa tung đại chiêu thì một phần hư không ở bên đã nứt lìa, một bàn tay khổng lồ bạt tới.
Bốp!  
Tiếng tát chát chúa vang lên, Ân Trụ đang xông tới lập tức bị ăn cái bạt đau đớn, ông ta bị bàn tay khổng lồ kia bạt bay đi, cứ thế lộn nhào trong hư không.
Sau khi đánh bay Ân Trụ, bàn tay khổng lồ kia lại chuyển hướng giáng cho lão già mặc huyết bào một cái.
Bốp!  
Nhìn cảnh tượng hoành tráng giữa hư không, Diệp Thành chợt nuốt nước bọt, chỉ hai cái bạt mà có thể khiến cả hai lão già ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị đánh bay đi, mẹ kiếp, đúng là bá đạo!  
“Bàn tay đó thật mạnh”, Tiểu Linh Oa cũng nuốt nước bọt và ngẩng đầu nhìn trời.
Là kẻ nào?  
Là kẻ nào?  
Hai âm thanh phẫn nộ liên tiếp vang lên, Ân Trụ và lão già mặc huyết bào sát phạt tới với sát khí ngút trời.
Điều đáng nói đó là trên mặt của hai lão già này vẫn còn y nguyên vết tay, đặc biệt là Ân Trụ, mặt mày méo xệch cả đi.
Không gian hư vô nứt rồi, một lão già đầu tóc bạc phơ từ từ đi tới, ông ta mặc bộ y phục bằng vải gai, thân hình hơi khom khom, bàn tay toàn vết chai sạn.
“Ông ta thật mạnh”, Diệp Thành ở bên dưới cũng nhìn lão già tóc bạc, trong lòng thầm trầm trồ cảm thán.
“Khí tức mạnh mẽ như vậy, chắc chắn không hề thua kém Độc Cô Ngạo”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Có điều…”, khi hắn còn đang trầm trồ thì lại phải cau mày như cảm nhận được một cảm giác không ổn trong cơ thể lão già tóc bạc phơ.
“Hai vị đạo hữu, có thể nể mặt ta không?”, lão già tóc bạc chắp tay mỉm cười với lão già mặc huyết bào và Ân Trụ: “Tiểu tử này có duyên với ta, có thể để hắn đi theo ta không? Như vậy ta sẽ cảm kích vô cùng”.
“Khốn khiếp”, lão già mặc huyết bào phẫn nộ, mặt mày nóng ran: “Ta đuổi cả chặng đường mà ông bảo muốn mang đi là mang đi sao? Ông coi ta là ai? Coi Thị Huyết Điện là gì?”  
“Muốn đưa hắn đi thì phải xem ông có bản lĩnh không đã”, nói rồi, Ân Trụ cũng gằn giọng, khí tức mạnh mẽ dâng trào.
Haiz!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.