Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 352: Sao trưởng lão lại đưa cho con thứ này ạ




Nhìn Diệp Thành đi ra cửa, Bàng Đại Xuyên lắc đầu bất lực: “Diệp Thành à, linh cảm nói cho ta biết chắc chắn ngươi sẽ rơi vào tay Doãn Chí Bình”.Cả chặng đường đi ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông.
Lần này, Diệp Thành thông minh hơn hẳn. Hắn khoác lên mình bộ hắc bào để tránh gây sự chú ý và rắc rối không cần thiết.
Khi đi qua Giới Luật Đường, Diệp Thành đã trông thấy rất nhiều đệ tử vây lại từ phía xa, vả lại tên nào tên nấy đều tay không. Kí chủ đang trong Địa Cung ở nội môn, bọn chúng còn đang vội tới tranh công lao.
“Xếp hàng, xếp hàng, có linh đan linh dịch thì tới bên này, từ từ thôi”.
“Nhất Châu Huyết Tham Thảo, ngươi cũng còn mặt mũi mà lấy ra à? Cút đi”.
“Linh đan dưới ba vân không cần phải lấy ra nữa”, Diệp Thành có thể nghe ra giọng nói hung tợn của đệ tử ở Giới Luật Đường, tên nào tên nấy hống hách, bộ dạng hơn người rõ vẻ như muốn lên đến tận mây xanh.

“Thế thái thật thất thường”, Diệp Thành xuýt xoa sau đó quay người rời đi: “Xem ra Hằng Nhạc Tông được định trước là không yên bình rồi”.
Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn bất giác sải bước nhanh hơn. Đợi tới khi đi vào Linh Đan Các, Diệp Thành mới nhìn Từ Phúc đang đứng trước lò luyện đan để luyện đan.
Thấy Diệp Thành đi vào, Từ Phúc liếc nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục điều khiển ngọn lửa: “Còn hai ngày nữa là diễn ra đại hội đấu đan, ngươi đã vội tới đây vậy rồi sao?”
“Cũng không phải ạ”, Diệp Thành đi tới, hắn ho hắng: “Con muốn tới để hỏi trưởng lão một chuyện, người có linh dược tăng tuổi thọ không?”
“Linh dược tăng tuổi thọ?”, Từ Phúc nghe vậy thì liếc mắt nhìn hắn từ đầu tới chân rồi lại nhìn mái tóc bạc trắng của hắn: “Cấm thuật hôm đó ngươi thi triển không phải phải trả giá bằng tuổi thọ chứ?”

“Đúng như trưởng lão nói”.
“Cấm thuật bá đạo như vậy quả nhiên cần sự tiêu hao khủng khiếp”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu: “Đan dược kéo dài tuổi thọ vô cùng quý giá, chỗ ta thật sự không có, có điều Đan Thành có bán”.
“Vậy sao ạ? Vậy chỉ có thể tới Đan Thành để mua rồi”, Diệp Thành có phần thất vọng.
“Xuất đan”, phía này, Từ Phúc chợt hô lên rồi cầm một viên đan dược màu tím vào trong lòng bàn tay.
“Ngươi có thể thay đổi màu sắc của chân hoả mà”.
“Thay đổi màu sắc? Vậy cũng được sao ạ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Từ Phúc.
“Chân hoả bình thường đương nhiên không được”, Từ Phúc vuốt râu mỉm cười, nói: “Chân hoả bình thường có linh tính, nhưng chân hoả của ngươi lại có linh trí, nó có suy nghĩ đơn giản, tu sĩ chúng ta có thể biến thân thì nó cũng có thể biến sắc”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.