Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 335: Về Nhà Thôi





Phía này, Diệp Thành đã bước vào Vạn Bảo Các.  
Đập vào mắt hắn là Bàng Đại Xuyên đang nhâm nhi rượu, tậm trạng không tồi, vừa nhấp rượu vừa lẩm nhẩm hát.  
“Ôi chao”, thấy Diệp Thành đi vào, Bàng Đại Xuyên lập tức đứng dậy: “Đại anh hùng của chúng ta đến rồi”.  
“Trưởng lão đừng trêu con nữa”, Diệp Thành vừa nói vừa không quên lựa đồ trên những chiếc giá, xem xem trong khoảng thời gian hắn không ở đây trong Vạn Bảo Các có thêm món bảo bối nào không.  
“Đây không phải là trêu đùa”, Bàng Đại Xuyên cầm bình hồ lô rượu đi tới: “Gia gia thật sự đang khen con mà”.  
“Nếu người nói như vậy thì con thật sự rất vui”, Diệp Thành toét miệng cười.  
“Vui, vui chứ, hôm nay gia gia cũng rất vui”, Bàng Đại Xuyên uống đến mức mặt và cổ đều đỏ bừng lên, ông ta vỗ cái bụng phệ của mình vang lên tiếng kêu ủng ủng: “Chọn, con cứ chọn đi, gia gia ưu đãi cho con một nửa”.  

Nghe vậy, động tác của Diệp Thành trở nên hết sức mau lẹ, hắn nhanh nhẹn nhét một cái túi đựng đồ vào tay Bàng Đại Xuyên, chỉ sợ Bàng Đại Xuyên đổi ý: “Vậy cho con ít nguyên liệu nâng cấp hình nộm lên Địa cấp”.  
Nghe vậy, Bàng Đại Xuyên lắc lắc cái đầu, nói tới tiền, ông ta chợt tỉnh táo hẳn.
Lúc này, mặt mày ông ta khó coi thấy rõ, trông như sắp khóc đến nơi: “Nguyên…nguyên liệu thăng cấp hình nộm Địa…Địa cấp?”  
Mặt ông ta trông hết sức thú vị, nguyên liệu thăng cấp hình nộm lên Địa cấp, nếu tính ra toàn bộ số nguyên liệu cũng phải đến hơn hai triệu linh thạch.
Nếu như giảm một nửa thì ông ta sẽ lỗ hơn một triệu linh thạch.  
“Trưởng lão, không phải người hối hận rồi chứ?”  
“Tiểu tử, ta có thể thu lại lời nói không?”  
“Không được”, Diệp Thành lập tức tỏ thái độ dứt khoát: “Dù sao con cũng nghe thấy rồi, tiền con cũng đưa cho người rồi, nếu như người không giữ lời thì con chỉ có thể gọi chưởng môn sư bá và sư phụ con tới đây nói chuyện với người thôi”.  
Nghe vậy, Bàng Đại Xuyên tối sầm mặt lại, một câu nói của ông ta cũng chẳng có gì nhưng hơn một triệu linh thạch chớp mắt cái đã bay đi.  
“Trưởng lão, người nhanh lên chút, con còn có việc nữa”, phía này, Diệp Thành ngó lơ khuôn mặt xầm xì đó của Bàng Đại Xuyên, hắn chỉ mải xoa xoa tay, vừa xoa vừa cười khúc khích, trông chẳng khác gì tên trộm khiến Bàng Đại Xuyên suýt chút nữa thì nổi cơn tam bành.  
“Đúng là gặp ma giữa ban ngày”, Bàng Đại Xuyên trợn mắt tự bạt cho mình hai cái, cuối cùng ông ta cũng đi vào lấy đồ bên trong nội các.

Ông ta muốn gạt đi lời nói của mình nhưng có người lại không tha cho mình.
Nếu như kéo Dương Đỉnh Thiên và Sở Huyên đến đây thật thì Vạn Bảo Các của ông ta thật sự sẽ bị dỡ mất.  
Ngay sau đó, Bàng Đại Xuyên lấy ra một cái túi đựng đồ, vả lại mặt mày hãy còn tối sầm, khi đưa cho Diệp Thành, ông ta thật sự cảm thấy xót xa.  
“Con nói mà, người cứ coi lời vừa nói ra như phát rắm đánh đi thôi”, Diệp Thành cười khúc khích cầm theo túi đựng đồ, nhét nó vào ngực.  
“Cầm lấy rồi đi đi, nhìn thấy ngươi ta lại bực mình”.  
“Đừng mà trưởng lão, hiếm lắm con mới được giảm một nửa tiền, con còn muốn chọn thêm món khác nữa”, Diệp Thành vẫn không đi, hắn còn muốn lựa thêm ít đồ ở Vạn Bảo Các nhưng vừa đi được hai bước đã bị Bàng Đại Xuyên giơ tay túm lại ném ra khỏi Vạn Bảo Các.  
Ngay sau đó, tiếng quát tháo lập tực vang lên, và người lên tiếng chính là Hùng Nhị.  
Hắn vừa nghe nói Diệp Thành tới Vạn Bảo Các liền vội chạy tới, chỉ là chân trước vừa bước vào cửa Vạn Bảo Các thì Diệp Thành đã bị ném bay ra ngoài trúng ngay vào hắn khiến cơ thể núng nính của tên béo suýt chút nữa thì thành cái bánh thịt bẹp dí.  
“Đừng đi”, Hùng Nhị vội kéo Diệp Thành lại sau đó nhướng mày mỉm cười rất giảo hoạt, nói: “Ta cho ngươi xem thứ hay ho”.  

“Thứ gì hay ho?”  
“Đi theo ta”, Hùng Nhị không quan tâm Diệp Thành có đồng ý hay không, cứ thế kéo hắn đi xềnh xệch.  
Cả hai tên đi sóng vai tới một ngọn núi.
Ngọn núi này chính là Thiên Sơn Phong, là một trong những đỉnh núi chính trong chín đại chủ phong của nội môn.
Sau khi Hùng Nhị vào nội môn thì được thu nạp về Thiên Sơn Phong, ngày thường hắn đều ăn uống tu luyện ở đây..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.