Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 307: Ta biết ngươi sẽ thắng mà




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Truyền thuyết bất bại… bị đánh bại rồi? Hơn nữa còn do người ở khoảng cách thấp hơn một cảnh giới đánh bại?”, lão già Gia Cát Vũ sững sờ nhìn Cơ Tuyết Băng đang rơi xuống, lẩm bẩm một mình.  
“Hắn thật sự đánh bại được Huyền Linh Chi Thể”, sắc mặt Bích Du tái nhợt, vẻ mặt ngỡ ngàng, cảm giác có chút bàng hoàng, choáng váng. Chính bản thân cô ta còn không đỡ nổi hai mươi hiệp của Huyền Linh Chi Thể, vậy mà Diệp Thành – người cô ta luôn coi thường lại đánh bại được Huyền Linh Chi Thể.                “Ta biết ngươi sẽ thắng mà”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười xinh đẹp.  
“Hắn… hắn thắng rồi, Diệp Thành thắng rồi?”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông cũng run rẩy nói, không biết vì kích động hay vì vui mừng. Là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông đánh thắng Huyền Linh Chi Thể đó!  
“Là đồ nhi của ta đánh bại truyền thuyết bất bại sao?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đang lảo đảo trên chiến đài, đôi mắt đẹp chợt nhoà đi, nhìn Diệp Thành đến ngẩn người.  !             “Không thể nào, không thể nào”, trong từng tiếng chấn động của mọi người còn có âm thanh thét gào của Thành Côn, ông ta gần như phát điên, thậm chí đứng còn không vững.  
Ông ta không thể chấp nhận được đệ tử chân truyền thứ nhất của Chính Dương Tông, huyết mạch nghịch thiên bất bại trong truyền thuyết lại bại trong tay một kẻ vô dụng từng bị họ ruồng bỏ. Bày mưu tính kế lâu như vậy, dày công chuẩn bị sân đấu lại chỉ có thể làm nền cho người khác.  

Dưới sự chú ý của mọi người, Cơ Tuyết Băng đã gần ngã xuống đất.  
Cuối cùng được một cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy, người đó đương nhiên là Diệp Thành.  
Cảm nhận được có vòng tay nhẹ nhàng đón lấy mình, Cơ Tuyết Băng nghiêng mặt nhìn lại, ngây ngốc nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn còn đọng lại nước mắt  
“Muội… thua”, trong mắt Cơ Tuyết Băng đầy vẻ tự giễu, sự kiêu ngạo của cô ta lúc này đã hoàn toàn biến mất.  
“Từ nay chúng ta không còn nhân quả nữa”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp, đầy vẻ mệt mỏi.  

“Huynh… hận muội không?”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành với ánh mắt rưng rưng.
“Tại sao ta phải hận muội? Muội có sự cao ngạo của mình, ta có sự cố chấp của ta”, Diệp Thành nói với giọng thản nhiên, không mang theo bất cứ cảm xúc nào. Hắn ta lảo đảo, mái tóc trắng xoã lên bờ vai trông vẻ già nua thấy rõ.  
Đột nhiên, nước mắt Cơ Tuyết Băng trào ra ướt gò má. Cô ta từng nghĩ rằng sẽ gắn bó với Diệp Thành suốt đời suốt kiếp, thế nhưng khi Diệp Thành bị phế bỏ vùng đan điền còn cô ta lại biết mình có được Huyền Linh Chi Thể thì cái gọi là cao ngạo kia đã chôn vùi đi tình duyên của bọn họ.  
Được lắm!  
Sau tiếng xuýt xoa của Tư Đồ Ngọc, hội trường trầm lắng đột nhiên như bùng nổ. Bọn họ trầm trồ vì một người trên chiến đài, vì hắn đã huỷ đi thần thoại bất bại trong truyền thuyết, và hắn đã tạo nên một giai thoại truyền kỳ mới.  
Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm đã đứng dậy, bà ta mỉm cười, nói: “Giang sơn ắt có nhân tài xuất hiện, thời đại này được định sẵn là bất phàm”.  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.