Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 303: Tiên Luân Cấm Thuật Tái Hiện Thần Uy





Tiên Luân Nhãn, mở!  
Sau tiếng hô của Diệp Thành, mắt trái của hắn mở ra.
Đột nhiên, sóng vân vô hình từ bên mắt trái của Diệp Thành quét qua tứ phương.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, trong hư không vang lên giọng nói bất ngờ của Đông Hoàng Thái Tâm.
Bà ta đang ngồi nhàn nhã thì lần đầu tiên đứng bật dậy, nhìn xuống phía dưới bằng con mắt không sao tin nổi, đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm Diệp Thành và nói chính xác hơn là nhìn vào bên mắt trái của Diệp Thành.
“Sao hắn lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, Đông Hoàng Thái Tâm còn kinh ngạc chứ đừng nói là Phục Nhai.
Ông ta ngỡ ngàng, giọng nói rõ vẻ thăm dò: “Hắn là người của Tiên tộc sao?”  
Đông Hoàng Thái Tâm nheo mắt, sau đó mới lắc đầu: “Hắn không phải người của Tiên tộc, con mắt này ngoại trừ người của Tiên Tộc có thể thức tỉnh ra thì Tiên Luân Nhãn của hắn nhất định là do người của Tiên Tộc truyền cho”.

!             “Tiểu tử này trên người có cả bí mật kinh thiên động địa vậy sao?”, Huyền Thần cũng ngỡ ngàng không kém: “Tiên hoả, Thiên Lôi, Tiên Luân Nhãn, Ma Huyết, Đả Thần Tiên, Thiên Khuyết….một tên tiểu tử mới ở cảnh giới Nhân Nguyên mà lại có thể có quá nhiều mối liên quan tới chín tộc đáng sợ như vậy, chẳng trách mà hắn không sợ Huyền Linh Chi Thể”.
“Mắt trái của Diệp Thành sao vậy?”, bên dưới vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Con mắt thật đáng sợ”.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ở trước mặt đám đông như vậy, vì Tiên Luân Nhãn quá dị thường, đặc biệt là đạo tiên luân ấn ký trên Tiên Luân Nhãn mang theo sự huyền diệu vô tận.
“Gia Cát tiền bối”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác đều hướng ánh mắt sang Gia Cát Vũ.
Gia Cát Vũ nheo mắt lại, trong đôi mắt ông ta cũng hiện lên cái nhìn bất định, ông ta chỉ khẽ lắc đầu khi nghe câu hỏi của mọi người: “Với hiểu biết hàng trăm năm của ta thì ta chưa từng nghe nói tới”.
“Chưởng môn sư huynh”, cũng giống như vậy, phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Bàng Đại Xuyên nhìn sang Dương Đỉnh Thiên với ánh mắt tò mò.
“Ta chưa từng nghe nói tới”, lần này, Dương Đỉnh Thiên cũng khẽ lắc đầu, nói rồi không quên hướng ánh mắt sang Sở Huyên: “Sư muội, muội là sư phụ của hắn cũng được một thời gian rồi, muội chưa từng thấy hắn đệ lộ con mắt này ra sao?”  
“Muội chưa từng thấy”, Sở Huyên lắc đầu bất lực, trong đôi mắt cô thậm chí không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Cô thực sự chưa từng trông thấy, Diệp Thành có quá nhiều bí mật khiến cô cảm thấy có phần choáng váng, hôm nay đồ đệ của cô khiến cô hết sức bất ngờ.
“Sư phụ”, phía Thanh Vân Tông, một nhóm đệ tử chân truyền lần lượt nhìn sang Công Tôn Trí.
“Ta chưa từng thấy”, Công Tôn Trí cũng lắc đầu bất lực.
“Hoả diệm màu đen, là chân hoả sao?”  
“Đó không phải là hoả diệm, đó chỉ là hình thái của hoả diệm thôi”, Gia Cát Vũ với kinh nghiệm phong phú nheo mắt lại, còn đó là gì thì ông ta cũng không trả lời được.
“Quả nhiên thức tỉnh được Tiên Luân Cấm Thuật đáng sợ kia rồi”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm sau khi đừng dậy thì không hề ngồi xuống, đôi mắt bà ta từ đầu tới cuối đều chăm chú nhìn xuống phía dưới, ánh mắt cuối cùng hướng về phía ngọn lửa màu đen đang bùng cháy kia.
“Đông Hoàng Thánh chủ, hoả diệm màu đen đó là gì vậy?”, dường như Huyền Thần và Phục Nhai cũng cảm nhận được sự đáng sợ của hoả diệm màu đen ấy, trong lòng thấy hơi kinh hãi nên đồng loạt nhìn về phía Đông Hoàng Thái Tâm.
“Đó không phải hoả diệm”, Đông Hoàng Thái Tâm thong thả đáp, lời nói mang theo ý tứ sâu xa: “Đó là sự đan xen giữa sức mạnh của không gian và sức mạnh của thời gian, sức mạnh thần bí đan xen giữa sức mạnh thời không và sức mạnh của bán thời không, hiện ra trong hình ngọn lửa”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.