Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 291: Nhất niệm hoa khai




Rầm!  
Khi cả hai đang nói chuyện thì bên dưới vang lên tiếng động khủng khiếp, Cơ Tuyết Băng bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi về sau.                Vừa đứng vững, Cơ Tuyết Băng lập tức kết ấn. Đột nhiên, phong vân biến hoá, có ánh sáng tuyệt đẹp hiển hiện, sau đó một hạt mưa nhỏ li ti mang theo ánh sáng rơi xuống, rồi đến hạt mưa thứ hai, hạt mưa thứ ba…, ngay sau đó, dần hình thành cả cơn mưa khắp chiến đài.  
Diệp Thành vừa định di chuyển thì chợt cau mày vì hắn nhận ra giọt mưa dị thường kia sau khi rơi vào người hắn liền hoá thành làn khói xanh, hoá giải lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của hắn.  
Không chỉ có vậy, đến cả chân khí bên trong cơ thể hắn chỉ cần nhiễm giọt mưa này thì cũng sẽ bị hoá giải thành hư vô, rất nhiều phần phân thân của hắn cũng theo đó mà trở nên vô hình.  
“Bí pháp thật dị thường”, Diệp Thành ngạc nhiên nhưng cũng không ngồi yên đợi chết.  !             Hắn nhanh chóng sử dụng tiên hoả, thế nhưng không tế gọi nó ra bên ngoài mà tận dụng tiên hoả để gợi dậy sức mạnh ngọn lửa của đại địa, sau đó dùng sức mạnh của ngọn lửa đó ngưng tụ thành biển lửa. Biển lửa hình thành nên vòng xoáy lửa bao quanh Diệp Thành.  

“Phá cho ta”, sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn vung tay chỉ lên trời.  
Đột nhiên vòng xoáy lửa kia xông phá lên trời, chỉ cần là giọt mưa giáng xuống đều sẽ bị vòng xoáy lửa cuốn vào trong sau đó bị thiêu thành lớp sương khói tuyệt đẹp.  
“Băng Nhi, không cần nương tay”, thấy bí pháp của Cơ Tuyết Băng bị phá, Thành Côn ở vị trí trên cao trầm giọng. Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng thở dài, hơi nhắm mắt.  
Diệp Thành cũng nheo mắt lại, sự phòng bị trên khuôn mặt của hắn thể hiện rằng có vẻ như hắn đã cảm nhận được bí thuật đáng sợ mà Cơ Tuyết Băng sắp thi triển.  
Nhất Niệm Hoa Khai!  
Ngay sau đó, giọng nữ nhân trong trẻo vang khắp trời đất, và khi từ cuối cùng được nói ra, Cơ Tuyết Băng cũng mở đôi mắt, một luồng sức mạnh vô hình như gợn sóng lan ra.  
Đột nhiên, cơ thể Diệp Thành bất giác run lên, trước mắt hắn là màn đêm tối thui. Khi mở mắt ra, Diệp Thành mới phát hiện mình đã không còn ở trên chiến đài nữa mà ở một thế giới khác lạ với cánh hoa bay rợp trời.  
Thấy vậy, Diệp Thành bước ra một bước, vung kiếm chém ra một đạo kiếm mang.  

Có điều, điều khiến hắn phải ngạc nhiên đó chính là nhát kiếm này mặc dù không hề yếu nhưng lại không hề gây ra bất cứ ảnh hưởng nào với thế giới trước mặt, còn những cánh hoa kia vẫn bay rợp trời, vừa rơi xuống vừa hoá thành hư vô.  
“Huyễn thuật”, Diệp Thành nheo mắt.  
Có điều khi người ngoài nhìn vào thì vào giây phút Cơ Tuyết Băng sử dụng bí pháp Nhất Niệm Hoa Khai và mở mắt ra thì Diệp Thành như mất đi hồn phách, hắn ngây dại đứng trên chiến đài giống như một pho tượng điêu khắc.  
“Chuyện gì vậy? Sao Diệp Thành lại bất động?”  
“Muội vẫn chưa kịp dạy Diệp Thành huyễn thuật này, lại chưa thể dạy hắn bí pháp phá giải huyễn thuật”, phía này, Sở Huyên tự trách mình.  

“Không có tác dụng đâu”, Dương Đỉnh Thiên lắc đầu: “Phương pháp hoá giải thông thường không có tác dụng với Nhất Niệm Hoa Khai, huyễn thuật này không phải là huyễn thuật bình thường”.  
“Sư muội không phải tự trách mình. Chưởng môn sư huynh nói đúng đấy”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng lên tiếng: “Nhất Niệm Hoa Khai rất bá đạo, trong truyền thuyết từng có Huyền Linh Chi Thể dùng bí thuật này kéo cả một tông vào huyễn cảnh, đợi tới khi quay về thực tại thì tu vi của toàn bộ người người trong tông môn đó đều đã bị xoá sạch sẽ”.  
“Trời”, Tư Đồ Nam kinh gạc lên tiếng: “Có cần phải kinh người thế này không chứ. Nếu vậy thì không còn cách cứu Diệp Thành được rồi”.  
“Dùng Nhất Niệm Hoa Khai từ trước thì lão nương ta sao có thể thua được chứ?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm oán thầm, nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Chỉ cần dùng Nhất Niệm Hoa Khai thì gì cũng có thể giải quyết được hết”.  
“Là vận may mỉm cười với ta”, Huyền Thần ở bên mỉm cười nói.  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.