Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 251: Một Cái Tát




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bịch!  
Trong tiếng bàn tán xôn xao, một cái ghế đã bị một chưởng huỷ đi chỉ còn lại những mảnh vụn.
“Diệp Thành, ngươi muốn chết”, Thành Côn tức tối đứng bật dậy nạt nộ, khí tức khủng khiếp của ông ta xuất hiện, hơi thở lạnh lùng cuộn trào một phương khiến cả không gian như hoá lớp hàn băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Thành Côn, ông coi như ta không tồn tại sao?”, Dương Đỉnh Thiên lạnh giọng đứng dậy, khí tức cũng không hề kém cạnh hiển hiện, cứ thế ngăn lại áp lực mà Thành Côn gây ra cho Diệp Thành.
“Sao nào, tông chủ Chính Dương muốn giết người sao?”, có sự bảo vệ của Dương Đỉnh Thiên, Diệp Thành càng nhìn Thành Côn bằng ánh mắt hằn thù hơn.
“Cái thứ lừa sư diệt tổ, hôm đó đáng nhẽ ra phải băm vằm ngươi”, Thành Côn tức tối rít lên.
“Tông chủ Chính Dương nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành cười nhạt, nhếch miệng mỉa mai, hắn nhìn thẳng vào Thành Côn không hề e sợ: “Hôm đó là Chính Dương Tông bỏ rơi tôi, tôi nào có lừa sư diệt tổ”.
Diệp Thành vừa dứt lời, Gia Cát Vũ đã lên tiếng mỉa mai: “Không tu luyện được thì bị gọi là thứ rác rưởi bị người ta quét ra khỏi cửa.
Chính Dương Tông của ngươi đúng là không có nhân đạo, không nói được lời nào hợp lý lại muốn giết người, đúng là không tử tế gì”.
“Gia Cát Vũ”, Thành Côn lạnh lùng nhìn sang Gia Cát Vũ, nghiến răng ken két.
“Sao nào, đến ta mà còn muốn giết sao? Ta nói trước, mấy ngày nay tâm trạng ta không tốt đâu, ngươi tốt nhất đừng có đụng vào ta, nếu để ta nổi đoá lên thì không hay đâu”.

“Ông…”, Thành Côn tức tối nhưng không làm được gì, suýt chút nữa thì nội thương.
!             Ông ta có thể nhìn ra Gia Cát Vũ rõ ràng muốn bảo vệ Diệp Thành, ông ta có lý do tin rằng nếu đụng tới Gia Cát Vũ thì e rằng sau này Chính Dương Tông vĩnh viễn không có ngày yên bình.
Uy lực của người ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải nói chơi.
Sự việc diễn tiến tới mức này nên kể cả là Thành Côn cũng chỉ có thể chịu nhẫn nhịn nuốt cục tức vào trong.
Đúng là tính sai sách, sai sách trầm trọng.
Ông ta vốn cho rằng có thể thông qua Diệp Thành sỉ nhục Hằng Nhạc Tông, nào ngờ Diệp Thành lại đáp lại ông ta bằng cách này, như vậy ông ta vừa không thể sỉ nhục Hằng Nhạc Tông mà ngược lại còn trở thành trò cười của thiên hạ.
Đây gọi là gì? Là gậy ông đập lưng ông, tự đào hố chôn mình.
“Vậy còn đánh nữa không đây?”, phía này, Diệp Thành nhảy lên chiến đài ngạo nghễ lên giọng.
Câu nói này của hắn kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Trên chiến đài, Diệp Thành đứng đó vặn vặn cổ, thả lỏng cơ thể.
“Tiết Ẩn, phế hắn cho ta”, ngay sau đó, giọng nói hăm doạ của Thành Côn vang lên không hề kiêng dè.
“Tiết Ẩn nhất định làm tròn sứ mệnh”, Tiết Ẩn đáp lời, cơ hội tốt để thể hiện như vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Tông chủ Chính Dương, nếu ông nói vậy thì tôi sẽ không giữ thể diện cho ông nữa”, Diệp Thành lại lần nữa vặn cổ.
“Không biết tự lượng sức”, Tiết Ẩn lạnh giọng, lập tức vung tay bay lên chiến đài, sau đó cả cơ thể biến mất, trên chiến đài chỉ có thể nghe thấy âm thanh như tiếng gió.
“Lại là thuật ẩn thân”, những người quan sát trận đấu lên tiếng.
“Khả năng Diệp Thành thảm bại rồi.
Nên biết rằng Tiết Ẩn không chỉ biết ẩn thân mà còn là đệ tử ở cảnh giới Chân Dương thực thụ”.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành không hề di chuyển.

Hắn giống như pho tượng gỗ đứng nguyên tại chỗ, đạo bào không gió mà tự lay động, mái tóc đen không gió tự tung bay, và điều quan trọng hơn cả là thần thái của hắn không hề thay đổi, đến mắt còn chẳng chớp.
“Không phải tên này bị ngây dại rồi chứ?”, bên dưới, mấy người phía Tư Đồ Nam lần lượt đứng dậy nhìn lên chiến đài với vẻ mặt lo lâu.
“Thuật ẩn thân của Tiết Ẩn sư đệ đến ta còn khó phá, Diệp Thành, ngươi chết chắc rồi”, rất nhiều đệ tử của Chính Dương Tông cười tôi độc, có vẻ như bọn họ đã nhìn ra được cảnh tượng thảm hại của Diệp Thành.
Roẹt! Roẹt!  
Trên chiến đài như có tiếng gió rít lên, Diệp Thành không hề di chyển vì hắn đang đợi thời cơ.
Thuật ẩn thân của Tiết Ẩn mặc dù cao siêu nhưng trong mắt hắn lại chẳng có gì che giấu được, hắn thậm chí không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được vị trí của Tiết Ẩn.
Cuối cùng, mắt Diệp Thành nheo lại, hắn quả quyết vị trí của Tiết Ẩn.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành sải bước dứt khoát mạnh mẽ, sau đó vung tay tung một đòn về phía mặt Tiết Ẩn, động tác dứt khoát chuẩn xác.
Bốp!  
Chỉ nghe tiếng tát chát chúa vang lên tứ phía, Tiết Ẩn đang ẩn thân bị cái tát của Diệp Thành giáng xuống, cũng không biết là do quá bất ngờ hay sao mà sau khi bị giáng cái tát chát chúa kia, khuôn mặt của Tiết Ẩn méo xệch cả đi, thân hình lảo đảo.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải lặng thinh.
Phía này, Tiết Ẩn còn đang mơ hồ vì vừa bị giáng cái tát thì thẫn thờ.
Giây phút trước những bí thuật khủng khiếp mà hắn chuẩn bị còn chưa tung ra thì cái tát của Diệp Thành đã giáng xuống không chệch đi đâu.

“Sao…sao có thể?”, Tiết Ẩn không tin nổi vào những gì mình vừa trải qua.
Thuật ẩn thân mà hắn vốn tự hào lại bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên nhìn đả phá.
Trong lúc hắn còn đang ngỡ ngàng thì cánh tay hắn đã bị đôi bàn tay khác nắm chặt, và đôi chân rời khỏi mặt đất, cả cơ thể bị nhấc bổng lên.
Thấy vậy, người của Hằng Nhạc Tông thật sự không nỡ nhìn cảnh tượng này, vì Diệp Thành lại bắt đầu thi triển tuyệt kỹ của mình.
Bịch!  
Chiến đài vang lên âm thanh kinh người khiến tất cả mọi người còn đang thẫn thờ thì giật mình, đợi khi tất cả đưa mắt nhìn thì tim không khỏi đập thình thịch.
Tất cả chìm vào im lặng.
“Bại…bại rồi sao?”, không biết từ bao giờ, cũng không biết là ai khẽ giọng hỏi thăm dò phá vỡ bầu không khí yên lặng nơi đây.
“Nhanh…nhanh quá”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác lần lượt há hốc miệng.
“Ta…ta còn chưa
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.