Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 238: Học Mót




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vút!  
Thạch Nham xông lên không nói lời nào cứ thế tế gọi ra linh kiếm, một kiếm như u mang chĩa thẳng về phía Dương Húc.
“Không biết tự lượng sức mình”, Dương Húc lạnh giọng, dễ dàng né qua nhát kiếm kia sau đó lật tay tung ra một chưởng.
Thạch Nham phản ứng cũng không vừa, hắn đáp ngay bằng một chưởng mạnh bạo.
Bịch!                Một chưởng được đánh ra, Dương Húc không hề di chuyển nhưng Thạch Nham lại bị ảnh hưởng lùi về sau bảy, tám trượng.
Cùng là đệ tử chân truyền nhưng Dương Húc xếp thứ sáu ở Thanh Vân Tông, Thạch Nham xếp thứ chín ở Hằng Nhạc Tông, khoảng cách là ba bậc, có điều khoảng cách thực lực lại quá xa.
Thanh Vân Kiếm Quyết!  
Thạch Nham còn chưa đứng vững thì Dương Húc đã sát phạt lên phía trước như bóng ma, một nhát kiếm dài chém ra với uy lực không hề vừa.
Nham Thuẫn!  
Thạch Nham lập tức kết ấn, phía trước hắn có một tấm thuẫn ngưng tụ ra.
Keng! Bang!  
Hai âm thanh lần lượt vang lên, Thạch Nham vừa ngưng tụ ra thạch thuẫn thì liền bị Dương Húc đâm xuyên, Thạch Nham lại lần nữa lùi về sau, trên bả vai còn có vết thương hằn sâu.

!             “Căn bản không cùng một đẳng cấp”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nắm chặt tay, nếu không phải trận quyết đấu không cho phép kẻ thứ ba tham gia thì hắn đã xông lên chiến đài đánh cho tên đệ tử kia của Thanh Vân Tông nằm một đống rồi.
Bịch! Bịch!  
Trên chiến đài, cả hai liên tục thi triển bí pháp, thân ảnh cực kỳ nhanh, trận chiến trên chiến đài sục sôi, thế nhưng Thạch Nham từ đầu tới cuối đều yếu thế hơn, bị Dương Húc liên tiếp chèn ép.
Trận đại chiến diễn ra chưa được bao lâu mà máu tươi đã nhuốm đỏ chiến đài.
Haiz!  
Phía Hằng Nhạc Tông vang lên tiếng thở dài.
So với bọn họ thì Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông mặt mày tươi tắn hơn hẳn.
Trận đại chiến không cân sức đương nhiên có kết quả như đã định trước, Thạch Nham kiên trì không nổi hai mươi chiêu đã bị đánh bại.
“Tiểu Nham Tử”, Tư Đồ Nam vội vàng di chuyển tới đỡ lấy Thạch Nham đưa hắn về vị trí của Hằng Nhạc Tông.
“Ta bất lực rồi”, Thạch Nham vừa xoa vết máu vừa áy náy nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.
“Thắng bại là chuyện thường tình, không sao”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười, bàn tay đặt lên người Thạch Nham, linh lực dồi dào được đẩy vào cơ thể Thạch Nham.
Trận chiến tiếp theo không liên quan gì đến Hằng Nhạc Tông, đây là trận chiến giữa các đệ tử của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, cả hai tên đều có thực lực ngang nhau nên trận đấu diễn ra hết sức căng thẳng.
Mặc dù chỉ quan sát trận đấu nhưng Diệp Thành cũng không ngồi yên, mắt hắn trợn tròn đảo đi đảo lại.
Tiên Luân Nhãn được mở, chỉ cần là bí thuật mạnh của cả hai bên dùng trong trận đấu đều được Tiên Luân Nhãn ghi lại, sau đó diễn tiến lại.
“Không học thì uổng phí, cơ hội tốt thế này kia mà”, Diệp Thành không bỏ qua bất cứ một bí thuật nào.
Một trận đấu đánh gần nửa canh giờ mới kết thúc, phần thắng đương nhiên thuộc về Chính Dương Tông.
Trận chiến tiếp theo chính là trận chiến giữa Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông.
Nói ra thì cũng trùng hợp, cả hai tên này đều có thứ tự ngang nhau, đều là đệ tử xếp thứ chín, có điều nói về thực lực thì đệ tử của Thanh Vân Tông vẫn cao hơn một chút.

Thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó chính là giây phút sau khi trận quyết đấu vừa bắt đầu, tên đệ tử kia của Chính Dương Tông đã biến mất trước mặt tất cả mọi người.
“Người…người đâu?”, trên chiến đài, đệ tử của Thanh Vân sững sờ.
Phụt! Phụt!  
Ngay sau đó, đệ tử của Thanh Vân Tông còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có ba vết thương máu xuất hiện.
“Cút ra đây”, đệ tử của Thanh Vân Tông phẫn nộ, khí tức cuộn trào, bí pháp khủng khiếp liên tục được thi triển thế nhưng về cơ bản đều đánh vào hư không, đến cả bóng hình của đệ tử Chính Dương Tông cũng không thể nào đánh trúng.
“Ẩn thân thuật?”, Diệp Thành sáng mắt, ngay giây phút khai chiến, hắn biết đệ tử của Chính Dương Tông đã thi triển thuật ẩn thân, vả lại thuật ẩn thân này được thi triển hết sức thành công, đánh đến mức đệ tử của Thanh Vân Tông cũng không kịp trở tay.
Có điều ẩn thân thuật của đệ tử Chính Dương Tông mặc dù cao siêu nhưng lại không thể tránh khỏi Tiên Luân Nhãn, cho dù hắn ẩn thân thế nào thì đều hiện lên trong Tiên Luân Nhãn.
“Bí pháp này không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, “ngày thường ẩn thân đều phải nhờ vào ẩn thân phù nhưng học được bí thuật này thì cần gì ẩn thân phù làm gì nữa, lại thêm có sự diễn tiến của Tiên Luân Nhãn nên thuật ẩn thân ở chỗ mình nhất định có thể phát huy được tác dụng tối đa”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại đảo mắt nhìn về phía có tên đệ tử của Chính Dương Tông, sự huyền diệu trong đó cũng không ngừng được Tiên Luân Nhãn diễn tiến.
Học lén được thuật ẩn thân, Diệp Thành vẫn chăm chú, có điều điều khiến hắn thất vọng chính là hắn không nhìn được bí thuật nào khiến mình tâm đắc.
Trận đại chiến kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người nhưng không ai phát hiện có gì đó khác thường trong hư không.
Trong hư không có một bóng hình mặc đồ tím lướt hoa, hoá thành hình người, ẩn trong không gian.
Nếu nhìn kỹ thì đây chính là lão già mặc đồ tím của Thiên Huyền Môn, người mà Diệp Thành từng luyện hoá Vu Chú.

“Nhìn danh sách chiến đấu này, Hằng Nhạc Tông sắp bị loại cả rồi sao?”, lão già mặc đồ tím liếc nhìn thẻ chiến đấu bên dưới mà tặc lưỡi, có điều khi nhìn thấy cái tên Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, lão ta chợt cảm thấy bất ngờ.
“Tên tiểu tử đó cũng là đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông?”, lão già mặc đồ tím giật mình: “Hằng Nhạc Tông hiện giờ yếu vậy rồi sao? Đến một tên mới ở cảnh giới Nhân Nguyên mà cũng trở thành đệ tử chân truyền được?”  
“Phục Nhai, ngươi đúng là nhàn rỗi”, giọng nữ nhân vang lên, trong hư không, từng bóng hình dần huyễn hoá ra.
Nghe vậy, lão già mặc đồ tím chợt quay người cung kính hành lễ với bóng người huyễn hoá kia: “Phục Nhai xin chào thánh chủ”.
“Đừng bày ra bộ dạng vô dụng đó với ta”, bên cạnh lão già mặc đồ tím có một nữ tử huyễn hoá ra.
Nữ tử này rất dị thường, thân thể lúc chân thực lúc hư ảo, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành giống cửu thiên huyền nữ thánh thiện vô cùng, cô ta chính là thánh chủ của Thiên Huyền Môn – Đông Hoàng Thái Tâm.
“Thánh chủ, người cũng đến đây xem náo nhiệt sao?”, lão già mặc đồ tím với cái tên Phục Nhai tươi cười.
Rầm! Bịch!  
Ngay sau đó, trên chiến đài lần lượt vang lên âm thanh, đệ tử của Thanh Vân Tông bay ra khỏi chiến đài.
Trận chiến
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.