Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 232: Bí Thuật Phân Thân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Bỉ ổi hay không thì ta không biết, nhưng ta cũng không thể nghe một mình ngươi nói”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn Thái Hư Cổ Long: “Vả lại, theo như lịch sử mà ta biết thì lại không khớp với những gì ngươi nói cho lắm.
Năm xưa là do ngươi làm loạn Đại Sở, thuỷ tổ Huyền Thần của ta mới ra tay trảm ngươi”.
“Lịch sử đều do kẻ thắng bịa ra”, Thái Hư Cổ Long lạnh giọng.
“Thôi giờ nói chuyện trao đổi giữa hai chúng ta đi đã”, Diệp Thành đổi chủ đề: “Ngươi nói ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây một cách an toàn phải không?”                “Mặc dù ta bị phong ấn nhưng vẫn có khả năng đưa ngươi ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên lên tiếng: “Đã là trao đổi qua lại, ta cứu ngươi ra ngoài thì ngươi cũng phải giúp ta thoát hiểm”.
“Ngươi mạnh như vậy mà không thể phá được phong ấn thì một kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên như ta sao phá được?”  
“Giờ không được không có nghĩa về sau không được”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành chăm chú: “Ta có thể nhận ra ngươi không hề đơn giản, nếu như cho ngươi đủ thời gian thì sẽ có ngày sức mạnh của ngươi thông thiên”.
“Ý của ngươi là đưa ta ra ngoài trước, sau này khi ta mạnh rồi thì quay lại cứu ngươi sao?”  
“Nếu không thì tu vi hiện tại của ngươi có thể giúp ta phá phong ấn sao?”  
“Ngươi chắc chắn ta có thể cứu ngươi sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt tò mò.

!             “Ngươi sẽ làm được”, Thái Hư Cổ Long chớp mắt cười: “Hoặc ngươi có thể vạch y phục ra nhìn phần ngực của ngươi xem”.
Nghe vậy, Diệp Thành cau mày, khi vạch ngực áo ra, phần ngực của hắn hiện lên phù văn hình rồng, phù văn này đang dần dần ăn sâu vào cơ thể hắn.
Còn lúc này, Diệp Thành cũng thấy có gì đó không ổn, cơ thể và linh hồn hắn đều bị lạc ấn một loại chú ấn vô cùng nguy hiểm.
“Đó chính là tổ chú cấm kỵ của Thái Hư Cổ Long tộc”, khi Diệp Thành cau mày, Thái Hư Cổ Long đã cười lạnh lùng: “Nếu ngươi làm trái lại lời hứa với ta thì sẽ bị hoạ diệt thân”.
“Ngươi cũng độc ác lắm”, đôi mắt Diệp Thành lạnh hẳn lại.
“Chẳng còn cách nào khác, trao đổi với loài người khác ngươi vẫn nên thận trọng một chút”, Thái Hư Cổ Long cười tôi độc: “Ngươi chỉ có thời gian là mười năm, trong mười năm nếu ngươi vẫn không thể giúp ta thoát thân thì tổ chú đó nhất định sẽ ứng nghiệm, ngươi sẽ hoá thành tro bụi.
Còn nữa, đừng cố gắng huỷ đi tổ chú vì trên đời này chỉ có ta mới có thể hoá giải được nó, đương nhiên, trong vòng mười năm nếu ngươi giúp ta thoát khỏi nơi này thì tổ chú tự khắc tan biến”.
“Nghe ý của ngươi thì ta không có sự lựa chọn nào khác rồi”, Diệp Thành khoát tay.
“Ngươi nên cảm ơn ta vì ta không bắt ngươi phải chết”.
“Ngươi không cần phải nói dễ nghe vậy đâu”, Diệp Thành lạnh giọng: “Ngươi cứu ta cũng không phải không có mục đích.
Nói thẳng ra thì ta rất ghét cảm giác bị uy hiếp, hiện giờ ta chỉ muốn cho ngươi ăn một đại chiêu thôi”.
Nghe vậy, đôi mắt Thái Hư Cổ Long chợt thoáng qua ánh nhìn giễu cợt: “Tiểu tử, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không phải có tác dụng với tất cả đâu”.
Diệp Thành cau mày, đại chiêu mà hắn nói không phải là cấm thuật Tiên Luân Nhãn sao? Thế nhưng Thái Hư Cổ Long có vẻ như nhìn thấu tâm can hắn, cũng có vẻ như không hề sợ cấm thuật Thiên Chiếu của Tiên Luân Nhãn.

Về điểm này thì Diệp Thành không hề nghi ngờ.
Thái Hư Cổ Long là một tộc chí tôn thời Thái Cổ, mặc dù hiện tại chỉ là một phần tàn hồn nhưng cũng hết sức đáng sợ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành ho hắng nói: “Ngươi đưa ta ra ngoài đi, ta không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, còn vật khổng lồ như ngươi lại khiến ta không thể nào thở nổi”.
“Ngươi chắc chắn rời khỏi đây bây giờ chứ?”, Thái Hư Cổ Long hỏi lại với giọng điệu hứng thú.
“Đi, đi bây giờ”.
“Nơi này chính là Đại Địa Linh Mạch”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp, “đối với tu sĩ mà nói thì nơi này chính là thánh địa để tu luyện, tu luyện ở đây một ngày bằng cả tháng bên ngoài, vả lại sự huyền diệu của Đại Địa Linh Mạch không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nó có tác dụng rất lớn đối với khả năng cảm ngộ thiên địa”.
“Điều này ta đương nhiên hiểu, ngươi cho rằng ta không muốn tu luyện ở đây sao?”, Diệp Thành day trán, nói: “Có điều ta mà không ra ngoài thì phía sư phụ của ta sẽ loạn lên mất”.
“Thế à?”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm: “Vậy thì để lại một đạo phân thân ở đây, để nó hấp thu tinh nguyên đại địa, thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bổn tôn, để truyền tinh nguyên đại địa, nếu may mắn, nói không chừng ngươi còn có thể lĩnh hội sức mạnh của đất trời”.
“Phương án này quả không tồi”, Diệp Thành sáng mắt: “Nào nào, mau dạy ta bí thuật phân thân”.

“Ngươi chắc chắn ta biết thuật phân thân sao?”, thấy bộ dạng mong mỏi đó của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long cười nói.
“Ngươi là Thái Hư Cổ Long mà, có gì mà ngươi không làm được chứ?”, Diệp Thành tươi cười, đôi mắt to tròn đảo đi đảo lại nhìn Thái Hư Cổ Long, hắn xoa xoa tay cười nói: “Nếu ta mạnh lên thì cũng có thể tới cứu ngươi sớm mà, không phải sao?”  
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành sau đó giữa phần trán có một đạo thần quang bay ra thâm nhập vào đầu Diệp Thành.
Cảm nhận được bí tông truyền vào não, Diệp Thành vội khoanh chân ngồi xuống đất.
“Không biết ba vị đêm khuya tới đây là có việc gì chỉ giáo?”, Dương Đỉnh Thiên nhìn cả ba người rồi lên tiếng.
“Dương tông chủ, đêm khuya tới đây xin tông chủ thứ tội vì làm phiền”, một trưởng lão đi đầu tiến lên trước, nói: “Hôm nay có người thần bí đột nhập vào cấm địa của Chính Dương Tông chúng tôi, xin các vị phối hợp”.
“Ý ông là gì?”, Đạo Huyền Chân Nhân lạnh giọng: “Lẽ nào quý tông cho rằng người của Hằng Nhạc Tông chúng tôi xông vào cấm địa?”  
“Cũng không loại trừ khả năng này”, giọng nói của vị trưởng lão ở Chính Dương Tông có phần cổ quái: “Đã không phải do các vị đạo hữu đây gây ra thì phải kiểm tra cái đã, nếu không phải do Hằng
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.