Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 186: Kết Hợp Tốc Độ Và Sức Mạnh






Ầm!  
Rầm!  
Uỳnh!  
Thằn lằn huyền băng ở cách đó không xa lại lao tới lần nữa, tuy rằng cơ thể to lớn nhưng tốc độ rất nhanh, mỗi lần nó giậm chân xuống đều phát ra âm thanh va chạm uỳnh uỳnh, còn mang theo một trận cuồng phong dữ dội.
“Đến ta rồi”, Diệp Thành lật người nhảy lên, dồn chân khí vào lòng bàn tay rồi tung Bôn Lôi Chưởng ra.
Ầm!  
Chưởng ấn đáng sợ đánh trúng người Thằn lằn huyền băng nhưng không hề ảnh hưởng đến nó dù chỉ một chút.
Thằn lằn huyền băng tức giận, một lần nữa phun ra khí huyền băng.
Còn Diệp Thành đã tránh được từ trước, hắn nhảy lên lưng Thằn lằn huyền băng, không nói them lời nào, cứ thế vung kiếm Thiên Khuyết, gắng sức chém xuống.
Keng!  
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Diệp Thành sửng sốt rên lên một tiếng rồi lùi về sau, hai cánh tay tê dại.
Thằn lằn huyền băng đúng như trong sách giới thiệu yêu thú nói, da nó không chỉ dày khác thường mà phòng ngự cũng mạnh dị thường.
Bôn Lôi Chưởng!  
Một nhát kiếm không thể khiến Thằn lằn huyền băng bị thương, Diệp Thành lại vung cánh tay lên, Bôn Lôi Chưởng lại giáng mạnh xuống lưng Thằn lằn huyền băng.
Tuy nhiên Diệp Thành phải chịu thiệt một lần nữa, một chưởng này hình như đã đánh trúng tấm thép cứng trên lưng Thằn lằn huyền băng, không khiến nó bị thương mà ngược lại hắn còn bị phản lực làm cho khoé miệng trào máu.
Grào!  
Sau khi bị Diệp Thành tấn công hai lần liên tiếp, Thằn lằn huyền băng trở nên tức giận.

Coong!  
Coong!  
Vảy huyền băng trên lưng nó dựng ngược, sau đó nó rít lên, bắn vảy về phía Diệp Thành với số lượng cực kỳ nhiều.
Thiên Canh Kiếm Trận   
Diệp Thành giơ kiếm lên, phòng thủ bằng Thiên Canh Kiếm Trận.
Vút!  
Chiếc đuôi khổng lồ của Thằn lằn huyền băng vung lên với lực cực mạnh, phá tan Thiên cannh kiếm trận của Diệp Thành ngay tại chỗ, Diệp Thành bị văng ra xa, đập vào một tảng đá khiến nó vỡ vụn.
Gừ!  
Thằn lằn huyền băng gầm rú, di chuyển cơ thể lại gần.
Hám sơn!  
Diệp Thành đột nhiên đứng dậy, tung ra một quyền bá đạo.
Nhất Dương Chỉ!  
Sau đó một ngón tay của hắn loé sáng.
Hàng Long!  
Cuối cùng bí thuật Hàng Long bá đạo cũng được sử dụng.
Bùm!  
Bùm!  
Hàng loạt đòn tấn công ập lên người Thằn lằn huyền băng, nhưng không thể lay chuyển được nó mà ngược lại hắn còn bị đánh bật bay ra một lần nữa.
Thằn lằn huyền băng to lớn, nặng nề, lực phòng ngự bá đạo, hắn liên tục triển khai bí thuật nhưng cũng chỉ như gãi ngứa cho nó.
Ầm!  
Diệp Thành bay ra, lại một tảng đá to nữa sụp đổ.
“Khốn khiếp!”, Diệp Thành lớn tiếng chửi.
Hắn rút ra một con dao vàng, sau đó xoay người nhảy lên, nhún một chân xuống rồi làm cú tung người cao hơn ba trượng, sau đó hai tay hắn thì cầm dao giơ qua đầu rồi chém xuống.
“Bát Hoang Trảm”, theo tiếng hét của Diệp Thành, một tia đao mang dài ba trượng xuất hiện, đập thật mạnh vào lưng Thằn lằn huyền băng.
“Tiểu tử này học được đao pháp bá đạo ở đâu thế?”, Sở Huyên đang ngồi trên đám mây, thấy Diệp Thành thi triển Bát Hoang Trảm thì trong đôi mắt đẹp chợt loé lên ánh nhìn kinh ngạc.
Với tầm hiểu biết của cô đương nhiên biết sự đáng sợ của Bát Hoang Trảm.
Keng!  
Đúng lúc này, âm thanh kim loại va chạm lại vang lên, Diệp Thành chém một đao Bát Hoang vào lưng Thằn lằn huyền băng, tuy cọ sát ra tia lửa nhưng cũng chỉ để lại vết dao nông trên lưng nó mà thôi.
Rắc!  
Đột nhiên con dao vàng vỡ vụn.

Phụt!  
Sau đó Diệp Thành phun ra một ngụm máu, Bát Hoang Trảm tuy bá đạo nhưng vẫn không phá được phòng ngự của Thằn lằn huyền băng, còn hắn lại bị lực phản kinh hoàng làm cho hộc máu, người bay ra ngoài.
Rầm!  
Bức tường đá cứng cách đó không xa bị hắn va vào đổ sập.
Lúc này Sở Huyên mới ra tay, hất đá vụn ra rồi kéo Diệp Thành đang cả người đầy máu lên.
Mặc dù trận chiến với Thằn lằn huyền băng rất ngắn, nhưng Diệp Thành đã dốc hết sức vận dụng bí thuật, đặc biệt là chiêu Bát Hoang Trảm cuối cùng đã rút hết chân khí trong cơ thể hắn, khiến hắn không còn sức chiến đấu.
Trên sườn dốc của một ngọn núi nhỏ, Sở Huyên đặt Diệp Thành xuống, nhét một viên linh đan vào miệng hắn rồi truyền linh lực cho hắn.
Không biết Diệp Thành tỉnh lại khi nào, nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt.
Trong cuộc tỷ thí với Phong Hồ, những vết thương của hắn đa phần chỉ là ngoài da, nhưng đấu với Thằn lằn huyền băng hắn lại bị thương ở bên trong, lực phản của nó khiến xương cốt và kinh mạch hắn đau đớn vô cùng.
“Thằn lằn huyền băng khó đối phó hơn Phong Hồ”, Diệp Thành ủ rũ nói: “Da nó không chỉ dày như bình thường đâu! Cho dù tốc độ của con vượt xa nó nhưng con đã sử dụng rất nhiều bí thuật mà cũng không phá được phòng thủ của nó”.
“Sao? Sợ rồi à?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.
“Đấu với Phong Hồ, sư phụ để con chịu đòn chín ngày mới chỉ cho con, sư phụ nói thẳng đi! Đấu với Thằn lằn huyền băng, sư phụ định để con chịu đòn bao nhiêu ngày mới chịu chỉ?”, Diệp Thành mong ngóng nhìn Sở Huyên.
“Ngươi muốn mấy ngày?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Tốt nhất là sư phụ nói cho con luôn đi”, Diệp Thành xoa tay cười hì hì: “Nói sớm xong sớm mà!”  
“Ngươi nằm mơ đi”, Sở Huyên chỉ nói một câu đã khiến Diệp Thành á khẩu.
Nói xong Sở Huyên lại xách Diệp Thành lên bằng một tay, bay về khu rừng rậm có Thằn lằn huyền băng.
Gừ!  
Ngay sau đó lại có tiếng gầm gừ của Thằn lằn huyền băng vang lên trong rừng rậm.
Quyết chiến lần nữa, tình thế của Diệp Thành vẫn thảm hại như trước, thua một cách triệt để, hắn đã dùng hết thủ đoạn mình có nhưng vẫn thất bại thảm hại, phòng ngự của Thằn lằn huyền băng quá bá đạo ép hắn không ngẩng đầu lên nổi.

Giống như tỷ thí với Phong hồ, mỗi lần hắn được Sở Huyên đưa về đều toàn thân đẫm máu, sau khi vết thương lành lại bị ném vào tiếp.
Cứ như vậy, chớp mắt đã năm ngày trôi qua.
Nhưng trong năm ngày này, Diệp Thành cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất trong những trận chiến liên tiếp, sức mạnh của hắn ngày càng tăng lên, hơn nữa có mấy lần hắn đã có thể lên cấp ngay tại đó.
Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng Diệp Thành đã bị lôi đi đánh nhau với Thằn lằn huyền băng.
“Kết hợp tốc độ và sức mạnh”, vừa ném Diệp Thành xuống, Sở Huyên đã nói ra mấy chữ này.
“Là sao ạ?”, sau khi tung ra một chưởng ở dưới, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về phía Sở Huyên.
“Sức mạnh tuyệt đối cần phối hợp với tốc độ tuyệt đối, tích tụ năng lượng tuyệt đối, bộc phát tốc độ nhanh chóng mới phát huy được uy lực bất khả chiến bại.
Đạo lý nằm trong đây, ngươi tự lĩnh hội đi”.
Một trượng…  
Diệp Thành vẫn chưa ra tay.
Grào!  
Thằn lằn huyền băng gầm lên hung tàn, cái miệng to như chậu máu sắp nuốt Diệp Thành vào trong.
Nhưng lúc này Diệp Thành đã di chuyển, tốc độ tăng lên đến cực điểm, sức mạnh tích tụ trong nắm đấm đạt tới cực hạn, hắn vung nắm đấm ra.
“Tránh ra cho ta”, Diệp Thành quát lên một tiếng, cú đấm của hắn đập mạnh vào hàm trên của Thằn lằn huyền băng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.