Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 177: Mạnh Lại Thành Yếu






Sau khi giải quyết Giang Dương, Diệp Thành quay người tới vòng chiến chỗ Tạ Vân, Hoắc Đằng và Khổng Tào, hắn không nói lời nào, cứ thế tiến lên trước quất roi sau đó liên tục tung ra Hám Sơn Chưởng, Bôn Lôi Chưởng, cuối cùng là chiêu Hàng Long bá đạo.
Khổng Tào vốn dĩ yếu thế thì lập tức bị đánh bay đi.
“Tạ Vân, cho ngươi mượn roi sắt”, Diệp Thành để roi sắt cho Tạ Vân dùng còn mình nhanh chóng sát phạt tới phía Khổng Tào, giây phút Khổng Tào bay xuống, hắn túm luôn một bên chân của tên này.
“Ai bảo ngươi đánh huynh đệ của ta”, Diệp Thành hung hãn xoay Khổng Tào sau đó quật tên này xuống đất.
Bịch!  
Sau âm thanh kia, mặt đất in hằn hình cơ thể Khổng Tào.
Phụt!  
Khổng Tào lập tức phun ra máu, kể cả một tên ở cảnh giới Chân Dương như hắn cũng bị Diệp Thành hung hãn đánh đến mức lục phủ ngũ tạng muốn lộn nhào cả ra.
“Ai bảo ngươi đánh huynh đệ của ta này”, Diệp Thành lại lần nữa lôi Khổng Tào dậy sau đó rít lên, mặt đất với hình người Khổng Tào hằn sâu hơn.
“Tiếp tục”, Diệp Thành không buông tha, hắn lôi Khổng Tào vào trong đám người chắn trước mình như binh khí, chỉ cần là đệ tử nội môn xông tới thì đều bị hắn đánh bay đi.
“Tên này cũng có tác dụng đấy”, Hùng Nhị nhìn bộ dạng hung hãn đó của Diệp Thành mà không khỏi nhếch miệng.
A….!  
Ở một nơi khác, Tạ Vân cầm roi sắt phát huy thần uy, lại thêm ở cảnh giới Chân Dương nên từ khi Khổng Tào bị đánh, nơi này ngoài Tề Dương và Dương Bân đại chiến với Tử Huyên ra thì các đệ tử nội môn còn lại về cơ bản đều ở cảnh giới Nhân Nguyên, do vậy mà hắn cứ thế quét bay đám người.
Hiện trường lúc này thay đổi rõ rệt.

Diệp Thành, Tạ Vân, Hoắc Đằng và Hùng Nhị, bốn tên súc sinh lại giữ ưu thế trấn áp, còn các đệ tử nội môn lại nằm rạp khắp mặt đất, bọn chúng không chết mà chỉ là bị đánh ngấ đi.
Không lâu sau đó, phía Diệp Thành kết thúc cuộc chiến trước.
Đây gọi là gì, đây chính là bị trả thù thê thảm.
Cả đội quân hùng hùng hổ hổ vốn tưởng rằng sẽ có kết cục tất thắng nhưng cuối cùng vì sự xuất hiện của hình nộm mà nằm rạp hết đám này tới đám khác.
Còn những tên vốn đã bị Diệp Thành đánh bại, chôn sống trong rừng hoang thì lúc lại lại lần nữa bị đánh bại ngay tại đây.
Đúng là tạo nghiệp!  
“Sướng”, Hùng Nhị thét lên, hắn ôm một đống túi đựng đồ, mặc dù cũng bị đánh tím mặt nhưng hắn vẫn tươi cười hớn hở.
“Lần này thu hoạch cũng được đấy”, ở bên, Tạ Vân cũng ôm theo cả mấy chục túi đựng đồ.
“Lần này đánh nhau cũng không uổng”, Hoắc Đằng không ngoại lệ, hắn ôm đống túi đựng đồ mà miệng cười ngoạc cả ra.
Ầm!  
Rầm!  
Có điều cuộc đại chiến vẫn chưa kết thúc.
Cả bốn tên nhìn ngay sang vòng chiến phía Tử Huyên và Tề Dương, Dương Bân.
Cả ba đang đánh hết sức nảy lửa, Tề Dương và Dương Bân loạng choạng, trên người không biết bao nhiêu vết máu, còn Tử Huyên mặc dù cơ thể rắn chắc nhưng vẫn bị những đòn đánh của hai tên kia làm cho phần cơ thể lồi lõm đi.
“Hay là đánh luôn cả hai tên này?”, Diệp Thành nói rồi nhìn sang bọn Tạ Vân ở bên.
“Được”, Tạ Vân xoa xoa tay.
“Cướp của chúng”, Hùng Nhị mắt sáng lên nhìn Dương Bân và Tề Dương giống như nhìn hai món bảo bối có giá trị lắm.
“Hai tên này rất giàu có”, Hoắc Đằng cũng không chịu lép vế.
“Không biết hình nộm của ta có thể trụ được không”, Diệp Thành chăm chú nhìn Tử Huyên.
Tử Huyên mặc dù đang chiếm ưu thế nhưng ngặt nỗi Tề Dương và Dương Bân đều là loại không dễ chơi, nhất thời không thể xử hai tên này gọn lẹ được.
Vả lại Tề Dương và Dương Bân không phải là Giang Dương hay Khổng Tào, mặc dù đánh không lại Tử Huyên nhưng nếu như bỏ chạy thì e rằng kể cả là Tử Huyên thì cũng không thể ngăn chúng lại được.
“Phải nghĩ cách gì đó”, Diệp Thành xoa xoa cằm, mắt đảo đi đảo lại.
Cuối cùng, Diệp Thành nhìn về phía mấy người Tạ Vân: “Có Thiên Linh Chú không?”  
“Có nhưng Thiên Linh Chú của bọn ta đều là loại cấp thấp, căn bản không có tác dụng với Tề Dương và Dương Bân”, Tạ Vân khoát tay.

“Một đạo hai đạo đương nhiên không có tác dụng nhưng nhiều thì chưa chắc”, Diệp Thành chớp mắt nói: “Nếu không được thì đánh bại một trong hai tên cũng được”.
Nghe vậy, cả ba tên mắt sáng lên, tên nào tên nấy lục túi đựng đồ.
Tạ Vân lấy ra ba đạo Thiên Linh Chú, Hoắc Đằng thêm một đạo, tổng là bốn đạo Thiên Linh Chú, chỉ có tên béo Hùng Nhị là vượt ngoài dự đoán của Diệp Thành, hắn lấy ra tám đạo Thiên Linh Chú”.
Diệp Thành cũng vỗ vỗ túi đựng đồ lấy ra ba đạo Thiên Linh Chú: “Thêm của ta ba đạo nữa, mười tám đạo Thiên Linh Chú chặn một trong hai tên trong hai mươi giây không thành vấn đề”.
Ngay sau đó cả bốn tên quỳ xuống đất một hồi rồi mới đứng dậy, tất cả đều đảo mắt nhìn trận đại chiến ở cách đó không xa.
Bọn chúng hướng ánh mắt về phía Dương Bân, đương nhiên chúng muốn dùng mười tám đạo Thiên Linh Chú này để giữ chân Dương Bân lại.
“Là ngươi”, Diệp Thành cười lạnh lùng.
Rầm!  
Ầm! Đùng!  
Cuộc đại chiến vẫn diễn ra vô cùng căng thẳng.
Mặc dù Tử Huyên cũng đã là hình nộm Huyền Cấp, có cơ thể rắn rỏi, càng có khả năng thi triển bí thuật mật pháp, không hề bị tiêu hao năng lực, cứ ra tay là tung ra đại chiêu.
So với nó thì Dương Bân và Tề Dương lại thảm hại hơn nhiều.
Mặc dù đều là đệ tử chân truyền nhưng đánh lâu rồi đương nhiên cũng sẽ bị tiêu hao năng lượng, lâu dần bị Tử Huyên đánh cho không có cơ hội đáp trả.
“Tử Huyên, đánh tên Dương Bân kia lại đây cho ta”, Diệp Thành nhẩm niệm ra lệnh cho Tử Huyên.
Tử Huyên nhận lệnh, chưởng đánh vốn dĩ hướng về phía Tề Dương thì lập tức đánh về phía Dương Bân.
Dương Bân không kịp phòng bị nên bị một đòn vừa rồi của Tử Huyên đánh bay đi, còn hướng bay lại về phía bọn Diệp Thành.
Bắt đầu.

Tạ Vân là tên đầu tiên xông lên, hắn ngự động linh kiếm chém ra từng đạo kiếm hồng.
“Không biết tự lượng sức”, Dương Bân sau khi đứng vững thì vung tay gạt bay linh kiếm kia của Tạ Vân.
Vù, vù!  
Hùng Nhị vung gậy răng sói.
Bịch!  
Dương Bân hất tay, tung chưởng khiến Hùng Nhị ói ra máu và lùi về sau.
“Còn có ta”, Hoắc Đằng cũng đã di chuyển tới, hai cái búa trong tay hắn cũng giơ quá đỉnh đầu nhưng ngặt nỗi khoảng cách về thực lực quá lớn nên hắn vẫn bị Dương Bân đánh lùi về sau.
Gừ!  
“Một đàn kiến con”, đánh ngã Diệp Thành, mặt mày Dương Bân tức tối, hắn lập tức vung sát kiếm.
Có điều, hắn vừa bước được hai bước thì thần sắc chợt có sự thay đổi lớn, vì linh lực dồi dào trong cơ thể đang bị phong ấn.
“Sao…sao có thể”, Dương Bân nhìn cơ thể mình bằng ánh mắt không sao tin nổi, hắn bị dán mười tám đạo Thiên Linh Chú trên người, Dương Bân thậm chí còn không biết số Thiên Linh Chú này bị dán vào người mình từ khi nào.
Mặc dù đây đều là những Thiên Linh Chú cấp thấp nhưng có lúc số lượng nhiều sẽ biến chất, mười tám đạo Thiên Linh Chú ở cấp thấp có thể phong ấn linh lực của hắn trong hai mươi giây.
Trong chốc lát, Dương Bân hoang mang như ý thức được sắp có chuyện gì xảy ra.
“Những ân oán trước đây của chúng ta hôm nay sẽ tính cho bằng sạch, đây là nghiệp do ngươi tự tạo”, Diệp Thành đã đứng dậy cầm lấy roi sắt sát phạt tới phía hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.