Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1252:





Giết!  
Phía Nam, Thiên Tông Lão Tổ, Hồng Loan, Hắc Bào, Cảnh Giang nghiền ép hư không, khí hải cuồn cuộn, khí thế mãnh liệt, phía sau là hàng trăm cao thủ cảnh giới Không Minh đi theo, ai cũng thần thông cái thế.  
Giết!  
Phía Bắc, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền, Bàng Đại Hải, Từ Phúc cùng nhau hợp lực khống chế một thanh sát kiếm tuyệt thế quét ngang khoảng không, hàng trăm người phía sau họ cũng cưỡi phi kiếm tới, khí thế thông thiên.  

“Thế này là…”, nhìn cao thủ mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng giết tới, bao phủ cả hư không, Hùng Nhị đang đứng trên đỉnh núi bỗng lảo đảo, nhất là khi nhìn thấy phía Dương Đỉnh Thiên cũng có mặt, vẻ mặt hắn ta lại lần nữa trở nên khó tin.  
“Quên nói cho huynh biết, sư phụ muội là Thánh chủ của Viêm Hoàng đấy!”, Tịch Nhan cười khúc khích.  
“Thánh… Thánh chủ của Viêm Hoàng?”, vẻ mặt Hùng Nhị trở nên cực kỳ đặc sắc, dường như hắn ta đã từng nghe nói đến danh hiệu này.  
“Bảo sao…”, Hùng Nhị suy nghĩ một lúc, đôi mắt loé lên tia sáng, vẻ mặt cũng mừng rỡ kích động: “Thánh chủ Viêm Hoàng, không ngờ huynh đệ của ta lại là Thánh chủ của Viêm Hoàng”.  
“Lợi hại chứ ạ?”, Tịch Nhan lại cười, trở tay lấy kiếm Lăng Sương ra, giẫm lên tinh hà rồi lao vào trận chiến, vung kiếm chém giết.  
“Sao… Sao cô nhóc này lại… lại trở nên mạnh quá vậy?”, hai mắt Hùng Nhị trợn tròn.  

“Đệ cũng rất mạnh”, Hổ Oa nở nụ cười thật thà, sau đó cũng lấy Ô Thiết Côn ra, lao vào quét ra một đại dương màu vàng kim, nhấn chìm hết nhóm người này đến nhóm người khác.  
“Mẹ kiếp!”, Hùng Nhị ngớ người, hôm nay ai cũng lợi hại hết vậy!  
“Đệ cứ thích ứng đi, chúng ta qua đó trước đây”, thấy Hùng Nhị vẫn đang ngẩn ngơ, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt bèn xông ra trước.  
“Mình phải suy nghĩ đã”, Hùng Nhị vô thức ngồi xổm xuống đất.  
“Suy nghĩ cái gì nữa, ra chiến đấu đi!”, có tiếng quát vọng lại từ phía sau, đến khi Hùng Nhị nhìn lại thì phía Nhiếp Phong, Đoàn Ngự, Tạ Vân và Hoắc Đằng đã tới.  
“Mọi người…”, Hùng Nhị ngẩn người nhìn mọi người đã lao vào đội hình của địch, hai mắt bắt đầu ướt nhoè.  

Rầm! Đùng!  
Viêm Hoàng và Hằng Nhạc sát phạt tới từ tứ phía, sát khí nối liền nhau khiến cả thiên địa như bùng nổ, những ngọn núi cách đó cả năm mươi nghìn trượng đồng thời sụp đổ.  
“Đây…”, nhìn những kẻ mạnh rợp trời, lão tổ nhà họ Tề Tề Chấn Sơn và Tề Chấn Hải đang giao chiến với Diệp Thành liền biến sắc.  
Ông ta không cần đếm kĩ số lượng cũng cảm nhận được khí tức chết chóc rõ mồn một, mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, tu vi yếu nhất cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Không Minh, trận dung thế này đã không phải là chuyện mà nhà họ Tề có thể cân bằng được nữa.  
Mặc dù Tề, Chính liên quân lại thì số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng ưu thế này lại chẳng là gì khi tu vi bị chèn ép.  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.