Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 122: Trận Phục Hoạt






Cơ Tuyết Băng?  
Nghe cái tên này, kể cả là Diệp Thành cũng không khỏi cau mày.
Huyền Linh Chi Thể lại xuất hiện ở Đại Sở khiến hắn ngỡ ngàng và xuất hiện ở Chính Dương Tông càng nằm ngoài mọi dự đoán của hắn.
Thế nhưng, người có Huyền Linh Chi Thể là người hắn từng thương mới là điều khiến hắn bất ngờ nhất.
“Cô ấy có Huyền Linh Chi Thể sao?”, Diệp Thành thầm nhủ, mặt mày không ngừng thay đổi nét, ánh mắt bất định.
“Là gần đây mới thức tỉnh sao?”  
“Trước đó sao mình không hề nhận ra?”  
“Lẽ nào tu vi của cô ấy tiến bộ nhanh như vậy?”  
Diệp Thành thầm nhủ còn Tề Vân ở bên lại tặc lưỡi: “Nghe nói trong trận so tài ngoại môn ở Chính Dương Tông, cô ta mạnh nhất và đánh được vào nội môn, trong nội môn chỉ cần một chưởng đã khiến đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông ói ra máu”.
Diệp Thành không nói gì, người trong lòng hắn thủa nào lại có huyết mạch trong truyền thuyết, điều này khiến hắn khó mà chấp nhận được.
“Huyền Linh Chi Thể, trông bộ trong trận đấu của tam tông một tháng tới, Chính Dương Tông lại có khả năng chèn ép Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông rồi”, Tạ Vân cau mày, “theo như ta biết thì thật khó có thể tìm ra được đệ tử chân truyền ở nội môn Hằng Nhạc Tông đấu lại được với cô ta”.
“Chúng ta quả nhiên không cùng chung một con đường”, nghe Tạ Vân nói vậy, Diệp Thành lại trầm lắng, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười bất lực.

Hắn cho rằng, hôm đó kể cả vùng đan điền của hắn không bị phế bỏ thì hắn và Cơ Tuyết Băng cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Huyền Linh Chi Thể, huyết mạch tôn quý như vậy, đã biết mình có Huyền Linh Chi Thể thì cô ấy sẽ cao ngạo, sao có thể ở bên một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên như hắn được?  
Đương nhiên sẽ không!  
Diệp Thành khẳng định! Thế giới của tu sĩ mặc dù hào nhoáng nhưng lại cũng rất tàn khốc, cho dù đem lòng yêu nhau những sẽ theo đuổi cái gọi là môn đăng hộ đối.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, sau khi thủ từ Tiêu Cảnh của Chấp Pháp Điện tung đòn liên tiếp khiến một đệ tử của Thiên Dương Phong bị đánh bại thì vòng đấu thứ ba của Hằng Nhạc Tông mới chính thức chấm dứt.
Lúc này, rất nhiều đệ tử đã ngồi thẳng ngay ngắn, bọn họ đều là những đệ tử tham gia vào trận Phục Hoạt, có thể có được cơ hội vào được nội môn hay không thì phải xem kết quả của trận Phục Hoạt thế nào.
Trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân đã đẩy một đạo linh quang vào trong la bàn khổng lồ kia, sau đó một âm thanh vang lên.
“Trận Phục Hoạt bắt đầu”.
.
ngôn tình hài
Vù!  
Trong không trung vang lên từng âm thanh “vù, vù”, la bàn khổng lồ bắt đầu xoay chuyển.
Tiếp sau đó, hai đạo linh quang chiếu xuống về hai phía đông và tây, đó chính là đệ tử của Tàng Thư Các và Linh Quả Viên.
Cả hai người bắt đầu nhảy lên chiến đài, đại chiến bắt đầu.
Có lẽ vì Phục Hoạt chỉ có một cơ hội nên bọn họ rất coi trọng phần thi đấu này, vừa ra đòn đã thi triển huyền thuật và mật pháp liên tục, tên nào tên nấy điên cuồng ra tay.
Bịch!  
Đệ tử của Tàng Thư Các với một kiếm sắc lạnh khiến đệ tử của Linh Quả Viên ngã ra chiến đài.
Trận đại chiến sau đó hết sức kịch liệt, có thể dùng từ mưa máu để hình dung.
Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài nhưng chỉ cần là đệ tử trên chiến đài thì người nào người nấy đều liều mạng, so với việc phải đợi thêm ba năm ở ngoại môn thì bọn họ muốn dốc hết sức tìm cho mình một cơ hội vào nội môn hơn.

“Đánh đấm máu me quá”, Tạ Vân bên cạnh Diệp Thành vừa nhấp ngụm rượu vừa tặc lưỡi.
“Ngươi cho rằng ai cũng bình tĩnh được như ngươi à?”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân, nói với giọng chẳng mấy dễ chịu.
“Hừ”, Tạ Vân thản, “rất nhiều người trong số họ lần đầu tiên tham gia so tài, còn cơ hội được chiến đấu tiếp thì ta đây lần trước tham gia còn bị thua một cách ấm ức”.
“Lần trước ngươi thua ai?”, Diệp Thành nổi hứng hỏi.
“Giang Dương”, Tạ Vân nghiến răng rít lên, nói rồi còn không quên liếc về phía Nhân Dương Phong:  “Hắn là đệ tử chân truyền đệ nhất của Nhân Dương Phong, nói ra thì ngươi cũng biết em họ hắn đấy”.
“Giang Hạo?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
Tạ Vân gật đầu, trút rượu vào miệng vừa nói vừa ra giọng tức tối: “Không phải thực lực của ta không bằng hắn, càng không phải vì cảnh giới không bằng hắn, chỉ là kém may mắn hơn một chút thôi.
Nếu không phải hôm đó mây đen kéo đến dày đặc thì ta cũng sẽ không thua”.
“Cái này thì liên quan gì tới thời tiết? Thua là thua, nói cái này ra cũng vô ích”.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì”, Tạ Vân mắng chửi, “hôm đó ta đặt mọi hi vọng vào chiêu cuối cùng, còn mật thuật của ta cần tới ánh sáng hỗ trợ, thế nhưng tự dưng mây đen kéo đến khiến uy lực của ta không thể thi triển”.
“Mệnh, đều là tại mệnh”, Diệp Thành nói lại lời nói trước đó của Tạ Vân rồi nhìn hắn với vẻ trêu chọc.
“Ừm, đúng là mệnh”, Tạ Vân xuýt xoa, nhưng khi nhìn sang Hoắc Đằng, hắn lại nổi cơn: “Ta cho rằng ta đã đủ đen rồi, nhưng không ngờ tên Hoắc Đằng kia còn đen hơn ta”.

“Còn đen hơn ngươi?”Diệp Thành liếc nhìn sang Hoắc Đằng rồi lại nhìn Tạ Vân.
“Hôm đó Hoắc Đằng đối đầu với Khổng Tào của Địa Dương Phong, đánh kinh thiên động địa, nhưng ở chiêu cuối cùng thì búa Tử Sam của hắn đột nhiên bị nổ, cả người bay đi khiến Khổng Tào đến chiêu cuối cùng chẳng buồn đánh mà cũng thắng, ngươi nói có đen không?”  
“Đen thật”, Diệp Thành xuýt xoa.
“Có điều, hôm nay hắn đánh bại Tử Sam của Địa Dương Phong cũng coi như trút được cơn giận”, Tạ Vân cầm lấy bình rượu lên rồi nói tiếp: “Ngày nào đó vào được nội môn, ngươi đừng bao giờ khinh thường khả năng làm loạn của tên Khổng Tào đó, tên đó lắm mưu nhiều kế.
Đúng rồi, còn có thủ từ ở Giới Luật Đường lần trước là Tả Khâu Minh, tên đó cũng không ra làm sao đâu”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu.
Thời gian dần trôi, màn đêm dần buông xuống, trận Phục Hoạt diễn ra cả một đêm mới dần đi tới phần kết thúc.
“Không phải để ta chiến cuối cùng chứ?”, Diệp Thành khẽ giọng và ngẩng lên nhìn la bàn khổng lồ.
Ấy thế mà hắn vừa đưa mắt nhìn thì la bàn kia giống như hiểu ý con người, lập tức phân ra một đạo linh quang chiếu thẳng vào hắn, còn khi hắn nhìn tới đạo linh quang còn lại thì trên miệng lại mang theo nụ cười lạnh lùng.
Người giao đấu với Diệp Thành không ai khác mà chính là Tử Sam của Địa Dương Phong..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.