“Đâu ra nhiều ‘nhưng’ thế!”, Sở Linh còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành ngắt lời.
Hơn nữa tay hắn còn không để yên, sờ trên sờ dưới, sờ tới sờ lui trên thân thể mềm mại của Sở Linh, cơ thể cô như có ma lực khiến hắn không thể dừng lại.
Lúc này người Sở Linh đã mềm nhũn, toàn thân tê dại, Diệp Thành làm vậy khiến đầu óc cô hơi choáng váng.
“Diệp… Diệp Thành”, Sở Linh vô thức giãy giụa: “Ta… Ta vẫn chưa sẵn sàng, đừng như vậy”.
“Ta không quan tâm”, Diệp Thành mặt dày đáp, lúc này hắn nào còn nghe lọt nữa, hai tay sờ tới sờ lui trên thân thể Sở Linh, bởi vì cô giãy giụa mà cơ thể mềm mại liên tục cọ xát vào người hắn, khiến cho phần bụng dưới của hắn rạo rực hẳn lên.
“Hôm nay cô không cho ta cũng làm, tối nay đổi lại ta ở trên”, nói xong Diệp Thành bá đạo bế Sở Linh lên, đặt trên giường, sau đó người hắn cũng đ è xuống.
“Diệp… Diệp Thành… Ưm…”, Sở Linh vẫn muốn giãy giụa nhưng còn chưa nói xong, miệng đã bị Diệp Thành chặn lại.
Lúc này Sở Linh chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, người mềm nhũn, Diệp Thành tham lam cướp lấy đôi môi mềm khiến đầu óc cô trống rỗng.
Diệp Thành của lúc này khiến cô cảm thấy hơi sợ, mắt hắn đỏ ngầu, trong đôi mắt có sự dịu dàng nhưng cũng có sự ngang ngược.
Roẹt!
Không biết đến khi nào âm thanh xé quần áo vang lên, cơ thể trắng nõn mềm mại xuất hiện trước mặt Diệp Thành.
A!
Sau tiếng rên khe khẽ của Sở Linh, một thứ c ứng rắn tiến vào cơ thể cô, rèm hai bên giường cũng được buông xuống.
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cót két của giường, có nhịp điệu nhưng cũng rất vội vã, có tiếng th ở dốc của Diệp Thành, cũng có tiếng rên khe khẽ của Sở Linh.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, thành cổ Thiên Thu được chiếu ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chẳng mấy chốc, ba toà linh sơn đã được ngưng tạo thành công, mây mù mờ mịt bao phủ.
Đại quân Viêm Hoàng đợt một đã tới, nhưng họ vừa tới thì Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cũng đã đến khắc trận văn.
Mọi người đều bận rộn, tình báo của Nhân Hoàng liên tiếp truyền tới khiến Hồng Trần Tuyết bận tối mắt tối mũi, phía Chung Quy cũng không rảnh rỗi, họ hợp lực tạo truyền tống trận, mà phía Dương Đỉnh Thiên lúc này đều đang dưỡng thương ở trong khu vườn nhỏ của mình.
Nhóm Tạ Vân cũng không ai rảnh, mọi người cùng nhau cố gắng nâng cao tu vi.
Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.
.