Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1170: Chương 1169






“Cái này hay, ta thích chơi ngầm như thế”, Chung Ly bật cười.
“Vậy thì mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành cười nói: “Không phải tất cả các trưởng lão và đệ tử của Hằng Nhạc Tông đều là kẻ địch của chúng ta, nếu có thể lôi kéo thì cố gắng lôi kéo”.
Nói tới đây, Diệp Thành lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, điện chủ của phân điện thứ chín có phải là Tiêu Phong sư bá không ạ?”
“Đã thay từ lâu rồi”, Dương Đỉnh Thiên lắc đầu bất lực: “Ngày thứ hai sau khi ta từ chức chưởng giáo, Doãn Chí Bình đã lên chức chưởng giáo, vừa lên chức hắn đã lập tức ra lệnh tước đi chức điện chủ của Tiêu Phong vì người ở phân điện thứ chín chính là người có cùng huyết thống với ta, sao hắn có thể để cho Tiêu Phong sư đệ tiếp tục làm điện chủ được”.

“Vậy hiện giờ Tiêu Phong sư bá ở đâu ạ?”
“Có lẽ đã bị giam lỏng trong phân điện thứ chín rồi”.
“Vậy hiện giờ điện chủ của phân điện thứ chín là ai ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.
“Là một người tên Thương Hình”.
“Thương Hình?”, Diệp Thành xoa cằm nhưng lại khẽ lắc đầu: “Chưa nghe qua bao giờ”.
“Không biết tên Doãn Chí Bình tìm đâu ra người này”, Dương Đỉnh Thiên chậm rãi lên tiếng: “Hắn ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, với tính cách tàn độc, sau khi làm điện chủ, hắn không hề kiêng dè bất cứ điều gì”.
“Không chỉ mình Thương Hình”, Đạo Huyền Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu, “điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông là người của Doãn Chí Bình”.
“Vậy thì phải thay thôi”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang mọi người: “Con nghĩ rằng phải âm thầm tiêu diệt điện chủ của phân điện thứ chín, việc này sẽ do chúng ta làm, và đương nhiên cần phải hành sự bí mật.
chín phân điện lớn liên hoàn với nhau lấy Hằng Nhạc làm trung tâm, đợi tới khi nắm chắc chín phân điện rồi thì sẽ tạo nên thế quanh Hằng Nhạc”.

“Làm vậy thì vẫn được nhưng muốn diệt điện chủ của một phân điện thì không dễ như vậy đâu”, Dương Đỉnh Thiên trầm ngâm: “Huống hồ một sự tồn tại như điện chủ ở Hằng Nhạc Tông sẽ luôn có vương bài linh hồn, nếu như hắn ta chết thì linh bài vương hồn đó nhất định sẽ vỡ tan, làm như vậy há chẳng phải đánh rắn động cỏ sao?”
“Chuyện này lại dễ”, Diệp Thành cười nói: “Không giết bọn họ mà chỉ phế đi tu vi của bọn họ, đợi tới khi nắm được Hằng Nhạc rồi giết cũng chưa muộn”.
“Ừm, như vậy cũng được”, Cổ Tam Thông vuốt râu.
“Nếu thế thì việc về phân điện thứ chín giao cho con”, Diệp Thành xoa cằm sau đó nhìn sang mấy người phía Dương Đỉnh Thiên: “Các vị sư bá, mấy ngày nay mọi người cứ bế quan trị thương đi”.
Nói xong, Diệp Thành lại nhìn sang phía Chung Quy: “Các vị tiền bối, mọi người chịu khó vất vả một chút, hiện giờ thành cổ Thiên Thu chính là đại bản doanh của chúng ta, để phòng chuyện bất trắc, chúng ta nên lập kết giới phòng ngự kiên cố, tăng trận pháp công kích, tạo nên trận văn”.
“Trận pháp phòng ngự và kết giới hộ sơn giao cho ta”, Vô Nhai Đạo Nhân lập tức vỗ ngực, “cứ nhìn mà xem, ta đảm bảo kiên cố vững vàng”.
“Ra vẻ cũng được đấy”, Cổ Tam Thông liếc nhìn Vô Nhai Đạo Nhân.
“Nói gì thế chứ, đây gọi là thực lực”.

Cổ Tam Thông lại thản nhiên lên tiếng: “Ông được điểm này thôi, những điểm khác thì không ra làm sao cả, trận pháp công kích ông làm được không? Không được phải không? Không được thì ta được, ta được nhất là làm loạn đấy”.
“Ngươi cũng ra vẻ được đấy”.
“Đi thôi, đi thôi”, thấy cả hai người vô vị như vậy, Sở Linh Ngọc vươn vai đứng dậy.
Cũng giống như cô ta, mấy người phía Chung Giang cũng đứng dậy, mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả thì bọn họ cũng không rảnh xem hai người này đùa cỡn qua lại.
Không lâu sau đó, tất cả mọi người đều đứng dậy rời đi.
Nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên như có thêm sức sống, sự trở lại của Diệp Thành cho bọn họ thêm hi vọng mới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.