Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1163: Chương 1162






Vũ Văn Lão Tổ nhìn chằm chằm Hoả Chân, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhận ra đó là Âm Minh tử tướng.
“Ngăn hắn lại cho ta”, thấy Diệp Thành và Sở Linh đã sắp ra khỏi đại điện, Vũ Văn Lão Tổ rống giận hét lên, muốn xông về phía trước nhưng đã bị Hoả Chân ngăn lại.
Ở bên kia, hơn chục bóng người nhao nhao xuất hiện, chắn ở cửa đại điện.

Không chỉ họ mà các tu sĩ tới tham dự hôn lễ cũng bắt đầu ra tay, lúc này là thời điểm tốt để lấy lòng, nếu giúp Vũ Văn thế gia bắt được Tần Vũ thì sẽ có công lớn.
Ngay sau đó, Diệp Thành và Sở Linh đã bị bao vây.
“Ra ngoài chờ ta, một lúc thôi là xong”, Diệp Thành mỉm cười, đẩy Sở Linh ra ngoài, sau đó hắn xoay khớp cổ trở lại đại điện, còn phất tay đóng cửa vào.
Vào lúc cửa sắp đóng lại, Sở Linh loáng thoáng có thể nhìn thấy Diệp Thành nháy mắt với mình qua khe cửa.
“Người này là Tần Vũ sao?”, Sở Linh lẩm bẩm, bởi vì hành động bị hạn chế, cô đành phải đứng ngoài đại điện.
Rầm! Cheng! Bùm! Chát!  
Chẳng bao lâu, trong đại điện đã bị đóng cửa liên tục vang lên những âm thanh hỗn độn này, còn có cả những tiếng hét, tiếng rú, tiếng than khóc và la hét thảm thiết, đại điện tựa như điện Tu La.
“Hắn muốn cứu mình sao?”, không hiểu sao nghe tiếng nổ ầm bên trong, Sở Linh lại thấy lo lắng một cách khó hiểu, nhưng không phải lo cho bản thân mà là lo cho người thanh niên vừa đưa định đưa cô đi.

Rầm! Cheng! Bùm! Chát!  
Khi Sở Linh nói chuyện một mình thì âm thanh trong điện vẫn vang lên không ngớt.
Cứ kéo dài như thế gần một khắc đồng hồ.
Không biết tới lúc nào tiếng ầm ĩ trong điện mới giảm đi đáng kể, cuối cùng dần dần lắng xuống.
Ù!  
Chẳng mấy chốc, cánh cửa đại điện rung lên, từ từ được mở ra.
Rầm!  
Một người bước ra, có lẽ vì thân thể quá nặng nên khi đặt chân xuống đất cũng mang theo tiếng “rầm” vang dội.

Sở Linh nhìn lên, bàn tay ngọc ngà bất giác che miệng.
Người bước ra toàn thân đẫm máu, tóc, quần áo, cánh tay, cơ thể, tất cả những nơi có thể nhìn thấy đều là máu, ngay cả đoản đao trong tay hắn cũng đang rỉ máu, khiến người ta có ảo giác hắn là ma vương bước ra từ điện Tu La.
“Đi thôi!”  
Diệp Thành vẫn nở nụ cười, để lộ hai hàm răng trắng như tuyết, một tay vẫn cầm Bá Long Đao, tay còn lại nắm tay Sở Linh, kéo cô đi ra ngoài.
Đệ tử và trưởng lão của Vũ Văn thế gia bao vây xung quanh, nhưng ai cũng run rẩy nhìn Diệp Thành, không dám tiến lên, vị sát thần này khiến họ sợ hãi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.