Tiên Võ Đế Vương

Chương 662:




Chương 662

“Diệp Thành”, Sở Huyên tái mét mặt, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đau khổ. Diệp Thành liên tục bị giảm sút tu vi khiến cô rối bời tâm trí. Mặc dù biết là Thực Cốt Đan nhưng Sở Huyên lại không biết bắt đầu từ đâu để cứu đồ đệ, chỉ đặt hết niềm tin vào Gia Cát Vũ.

Có điều Thực Cốt Đan đã tan ra trong cơ thể Diệp Thành nên dù Gia Cát Vũ có thủ đoạn cao siêu thế nào đi nữa thì cũng uổng công vô ích.

Trong chốc lát, tu vi của Diệp Thành từ tầng thứ sáu cảnh giới Ngưng Khí đã giảm xuống tầng thứ nhất, khí tức hỗn loạn khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì bị chôn vùi.

“Thực Cốt Đan năm vân có thể khiến cho một kẻ với tu vi Không Minh tiêu tán tu vi, hắn có thể giữ lại được cái mạng đã là may mắn lắm rồi”, Gia Cát Vũ thở dài, rút tay về với vẻ bất lực.

“Diệp Thành, đồ đệ của ta”, Sở Huyên ôm Diệp Thành vào lòng, đôi mắt nhoà lệ, đồ đệ của cô ta phải chịu đựng nhiều như vậy, vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, ấy vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh thế này, người làm sư phụ như cô ta sao có thể không đau đớn cho được.

Haiz!

Thấy tu vi của Diệp Thành bị tiêu tán, căn cơ bị huỷ hoại sạch sẽ, người ở tứ phương đều thở dài.

“Một kỳ tài thế này, thật đáng tiếc”.

“Đây là sự tổn thất quá lớn trong giới tu luyện”.

“Sóng gió ập đến rồi…”

Đây có lẽ là số phận mà trời xanh an bài, truyền thuyết bất bại bị một tiểu tử ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bại, và kỳ tài xuất chúng ấy lại bị hãm hại bởi âm mưu, biến thành một phế nhân.

“Sao…sao có thể như vậy được?”, Thượng Quan Ngọc Nhi mặt mày tái nhợt, cô nhìn Diệp Thành ngất lịm đi mà đau lòng khôn tả.

“Đây….là vì sao chứ?”, Bích Du ở bên cũng tái mặt, bao nhiêu năm trời cô mới gặp được một người con trai khiến mình rung động, thế nhưng cô lại phải tận mắt chứng kiến người con trai ấy thảm hại trước mặt mình, cô thật sự rất đau lòng.

“Khi xưa vùng đan điền của huynh bị phế bỏ, hôm nay tu vi của huynh tiêu tán, đây chính là luật nhân quả sao?”, ở phía cách đó không xa, Cơ Tuyết Băng nhìn về phía này bằng con mắt phức tạp.

“Báo ứng, đây là báo ứng, đáng đời”, thấy Diệp Thành thảm hại như vậy, các đệ tử của Chính Dương Tông bật cười, giọng nói không che giấu vẻ mỉa mai, khuôn mặt tên nào tên nấy hết sức tôi độc.

“Cho dù ngươi có đánh bại được Cơ sư tỷ thì đã sao chứ? Chẳng phải cũng trở thành phế nhân sao?”

“Thứ lừa sư diệt tổ”.

“Ta…ta”, Sở Linh há miệng nhưng không biết phải nói thế nào, từ trước đến giờ cô vẫn luôn chôn dấu sự việc đêm đó trong ký ức, thân là Ngọc Nữ, chuyệnnhư vậy cô không biết phải hé răng thế nào.

“Thành Côn, ta lấy mạng ông”, trong tiếng bàn tán xôn xao, trên chiến đài vang lên tiếng gằn của Sở Huyên, cô tức tối đến mức mất đi tâm trí, cứ thế đâm một kiếm vào không trung và chĩa về phía Thành Côn trên vị trí trên cao. Cho dù phải bỏ mạng ở đây cô cũng phải lấy lại công bằng cho Diệp Thành.

Thấy vậy, Thành Côn nhếch miệng cười tôi độc, cú đánh thần thông khủng khiếp đã được nung nấu từ lâu chuẩn bị được tung ra dù khoảng cách là cả không gian rộng lớn.

Thế nhưng đương lúc ông ta định ra tay thì một bóng hình vững chãi ngăn nhát kiếm tuyệt sát của Sở Huyên lại.

Phụt!

Máu tươi b ắn ra, khi mọi người nhìn ra được thì mới nhận ra rằng người chặn nhát kiếm kia của Sở Huyên chính là Dương Đỉnh Thiên. Ông ta bị một kiếm đâm trúng vai, cũng may vào thời khắc then chốt Sở Huyên thu lại vài phần sức mạnh, nếu không thì ông ta sẽ trọng thương tại chỗ.

“Sư huynh, huynh…”

“Lùi xuống”, Dương Đỉnh Thiên gằn giọng, lập tức ngắt lời Sở Huyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.