Tiên Võ Đế Vương

Chương 654:




Chương 654

Chân trái của hắn hơi khom lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau, thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu đen, choán mắt người nhìn.

Thoáng chốc, Diệp Thành như ẩn vào trạng thái huyền diệu.

Hắn nhớ lại cảnh xuất hiện trên mũi tên viễn cổ trong hang động, Đại Vu của Vu tộc giương cung bắn mặt trời nắng gắt, hình ảnh đó cũng như cảnh tượng bây giờ của hắn. Cơ Tuyết Băng ở trên cao vút, thần hoa vô hạn, chẳng phải cũng như mặt trời nắng gắt chói chang sao?

Sự trùng khớp trong tâm cảnh khiến Diệp Thành có một thoáng ngẩn ngơ, như thể hắn chính là Đại Vu bắn mặt trời nắng gắt kia.

Có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, phía sau hắn có một đạo huyễn ảnh khổng lồ, từng động tác đều giống hắn, giương cung như trăng tròn, nhìn về phía Tây Bắc, bắn lên mặt trời.

Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời.

Bên tai dường như có giọng nói bảo Diệp Thành buông lỏng dây cung.

Vụt!

Đột nhiên thần tiễn đen nhánh lao thẳng lên trời, xuyên qua khoảng không khiến không gian cũng bị bóp méo.

Lúc này tất cả mọi người đều đứng dậy, ngửa đầu nhìn hư không.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, thần tiễn sấm sét màu đen bắn thẳng lên trời, đến gần linh kiếm thần mang màu trắng vô hạn đang lao xuống.

Lúc này, đen với trắng, tiễn và kiếm, cực kỳ chói mắt trên bầu trời.

Ầm!

Sau một tiếng ầm nổ vang đáng kinh ngạc, thần tiễn sấm sét và linh kiếm màu trắng va vào nhau, b ắn ra ánh sáng chói lọi.

Đột nhiên không gian nổ tung, lấy nơi tiễn và mang va chạm làm trung tâm, một vầng sáng hình tròn lan ra tứ phía, những nơi nó đi qua không gian đều bị bóp méo, những ngọn núi cao ngất ở hai phía Bắc Nam của Chính Dương Tông đều bị vầng sáng hình tròn này cắt ngang nát vụn như đậu phụ.

Cái nào mạnh, cái nào yếu!

Mọi người đều chú ý thấy thần tiễn màu đen và thần mang màu trắng đang cầm cự, cố gắng giằng co, chèn ép uy lực của nhau.

Rắc!

Trong không trung, âm thanh yếu ớt mà trong trẻo vang lên trở nên cực kỳ rõ ràng, linh kiếm của Cơ Tuyết Băng gãy đôi, thần mang màu trắng bao phủ linh kiếm cũng bị thần tiễn màu đen nghiền nát, thoáng chốc dập tắt.

Ầm!

Thần tiễn màu đen với sức mạnh vô song nghiền nát linh kiếm được thần mang màu trắng bao phủ, bắn thẳng lên trời.

Phụt!

Ngay lập tức, Cơ Tuyết Băng còn đang trong trạng thái ngẩn người bị thần tiễn màu đen đâm xuyên, máu tươi đỏ rực b ắn ra, quang mang chói lọi dập tắt, cô ta giống như chiếc lá lục bình, không còn sức lực rơi xuống dưới.

Bóng dáng xinh đẹp đẫm máu lúc này cực kỳ chói mắt.

“Huyền Linh Chi Thể thất… thất bại?”, thấy Cơ Tuyết Băng rơi xuống hư không, tất cả mọi người đều há hốc miệng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

“Cơ sư tỷ… thất bại rồi ư?”, đệ tử Chính Dương Tông ngơ ngác nhìn bóng dáng xinh đẹp đẫm máu đang rơi từ trên không xuống, bọn họ tỏ ra khó tin nhưng sự khó tin đó đã được gạt đi ngay giây phút bóng dáng ấy dần rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.