Tiên Võ Đế Vương

Chương 629:




Chương 629

Gừ! Gừ!

Cơ thể Diệp Thành như có điện, nhiều phần phân thân phối hợp với nhau khiến hắn càng chiến càng hăng.

Tiếp sau đó, hắn cũng thi triển nhiều bí pháp khác khiến sắc mặt của rất nhiều đệ tử bên dưới đều tái đi vì phần lớn những bí pháp mà Diệp Thành thi triển đều là bí pháp của bọn họ.

“Tỷ à, tên đồ đệ này của tỷ sao vậy chứ? Sao…sao cái gì cũng biết vậy?”, Sở Linh bên dưới hết lần này tới lần khác trầm trồ.

“Tên tiểu tử này còn biết nhiều hơn tỷ”, Sở Huyên day trán: “Xem ra sau cuộc so tài lần này ta phải tìm hắn nói chuyện mới được”.

“Ta không nhìn nhầm chứ? Huyền Linh Chi Thể lại phải chịu thiệt trong tay một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên sao?”, tiếng nói mang theo sự kinh ngạc vang lên tạo thành làn sóng.

“Cái gì cũng biết”.

“Là mình đã đánh giá hắn ta thấp rồi, haiz…”, Bích Du ở trên vị trí ngồi day trán liên tục, trong nụ cười còn mang theo vẻ tự mỉa mai. Kể cả là cô ta khi ở trạng thái đỉnh phong cũng không thể khiến Cơ Tuyết Băng thảm hại như thế này, còn Diệp Thành vẫn luôn bị cô ta coi thường thì lại có thể làm được. Đây là gì? Là sự trào phúng rõ rệt nhất!

“Muội nói rồi, hắn rất mạnh”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cũng cúi đầu cười, trên khuôn mặt chợt ửng đỏ.

“Ta nói này Thượng Quan Bác, có lẽ chúng ta nên đưa tên này đi thôi”, Tư Đồ Tấn kéo Thượng Quan Bác tới bên cạnh, cả hai người lẩm bẩm đang bàn tính gì đó.

“Tên tiểu tử này rất thú vị”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười đẩy ý tứ sau đó lại nhìn sang Phục Nhai: “Giao cho ngươi một nhiệm vụ, đưa tên này tới Thiên Huyền Môn”.

“Cái này thì ta không dám chắc”, Phục Nhai khoát tay: “Ta từng mời hắn nhưng hắn lại từ chối”.

“Vậy thì trói hắn lại cho ta”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Ta phải đưa hắn về đó nghiên cứu. Kẻ có thể khiến cả Huyền Linh Chi Thể hết lần này tới lần khác chịu thiệt như vậy thì chắc chắn hắn phải có huyền cơ trong người”.

Rầm!

Khi cả hai đang nói chuyện thì bên dưới vang lên tiếng động khủng khiếp, Cơ Tuyết Băng bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi về sau.

Vừa đứng vững, Cơ Tuyết Băng lập tức kết ấn. Đột nhiên, phong vân biến hoá, có ánh sáng tuyệt đẹp hiển hiện, sau đó một hạt mưa nhỏ li ti mang theo ánh sáng rơi xuống, rồi đến hạt mưa thứ hai, hạt mưa thứ ba…, ngay sau đó, dần hình thành cả cơn mưa khắp chiến đài.

Diệp Thành vừa định di chuyển thì chợt cau mày vì hắn nhận ra giọt mưa dị thường kia sau khi rơi vào người hắn liền hoá thành làn khói xanh, hoá giải lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của hắn.

Không chỉ có vậy, đến cả chân khí bên trong cơ thể hắn chỉ cần nhiễm giọt mưa này thì cũng sẽ bị hoá giải thành hư vô, rất nhiều phần phân thân của hắn cũng theo đó mà trở nên vô hình.

“Bí pháp thật dị thường”, Diệp Thành ngạc nhiên nhưng cũng không ngồi yên đợi chết.

Hắn nhanh chóng sử dụng tiên hoả, thế nhưng không tế gọi nó ra bên ngoài mà tận dụng tiên hoả để gợi dậy sức mạnh ngọn lửa của đại địa, sau đó dùng sức mạnh của ngọn lửa đó ngưng tụ thành biển lửa. Biển lửa hình thành nên vòng xoáy lửa bao quanh Diệp Thành.

“Phá cho ta”, sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn vung tay chỉ lên trời.

Đột nhiên vòng xoáy lửa kia xông phá lên trời, chỉ cần là giọt mưa giáng xuống đều sẽ bị vòng xoáy lửa cuốn vào trong sau đó bị thiêu thành lớp sương khói tuyệt đẹp.

“Băng Nhi, không cần nương tay”, thấy bí pháp của Cơ Tuyết Băng bị phá, Thành Côn ở vị trí trên cao trầm giọng. Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng thở dài, hơi nhắm mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.