Tiên Võ Đế Vương

Chương 576:




Chương 576

Rầm! Rầm!

Khi Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì mười mấy tên Bạch Dực đã lại lần nữa vây đến.

Vút!

Từng đường sát kiếm lạnh lùng chĩa về phía cổ họng Diệp Thành.

“Bản chính?”, Diệp Thành nheo mắt lập tức ra tay, một đường kiếm dài chém ra.

Phụt!

Cơ thể Bạch Dực đột nhiên tan biến.

“Không phải bản chính, bản chính di chuyển rồi”, Diệp Thành vội quay người lật tay tung ra một chưởng về phía sau mình. Vì giây phút trước đó, Bạch Dực thực thụ đâm một nhát kiếm tới đây xong thì đã hoá thành phân thân, còn hắn đã di chuyển tới phần phân thân khác, và cũng chính là cái tên tấn công Diệp Thành ở phía sau.

Bịch!

Một chưởng mạnh mẽ tung ra, cả hai đều bị ảnh hưởng.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ngay sau đó, máu bắn vọt ra, trên người Diệp Thành lại có thêm mười mấy vết thương mới.

“Hừ, hừ, phần phân thân của sư huynh Bạch Dực không phải ngươi có thể đấu lại đâu”, bên dưới, thấy Diệp Thành liên tiếp bị thương, các đệ tử của Chính Dương Tông nhếch miệng cười mỉa mai.

“Cứ thế này thì Bạch Dực sẽ không thể bại được”, Thành Côn mỉm cười, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn tôi độc, có vẻ như ông ta đã nhìn ra được cảnh tượng Diệp Thành bị từng nhát kiếm của Bạch Dực chém vào người.

“Tên tiểu tử Bạch Dực này lại có cả bí pháp này nữa cơ”, Gia Cát Vũ tấm tắc.

“Đệ tử chân truyền xếp thứ tư của Chính Dương Tông sao có thể đơn giản được”, Bích Du ở bên khẽ giọng: “Bí pháp này cho dù là con gặp phải cũng sẽ rối rắm chứ nói gì là hắn”.

“Đúng là phân thân ảo ảnh”, lời của Dương Đỉnh Thiên mang theo ý tứ, sắc mặt trầm xuống hết sức khó coi.

“Chưởng môn sư bác, bí pháp này có lai lịch thế nào ạ?”, mấy người phía Tư Đồ Nam nhìn về phía Bạch Dực.

“Mọi người có lẽ đều nghe qua về Hoan Ảnh Đạo Nhân rồi chứ?”, Dương Đỉnh Thiên chậm rãi lên tiếng: “Ông ta là người cùng thời với thuỷ tổ của tam tông, cái gọi là Phân Thân Ảo Ảnh chính là tuyệt kỹ thành danh của ông ta, bí thuật này được gọi tên là phân thân ảo ảnh đương nhiên có liên quan đến việc phân thân, ta tin các con cũng đã nhìn thấy mười mấy phần phân thân của Bạch Dực đều có liên quan đến bản chính của hắn, còn điều khiến người ta cảm thấy bất lực đó là mỗi một phần phân thân đều có thể là bản chính, có thể chuyển hoá giữa bản chính và phần phân thân, vả lại mỗi lần đánh tan một phần phân thân là lại có một phần phân thân tiếp theo hình thành”.

Nghe xong, phía Tư Đồ Nam kinh ngạc: “Vậy có nghĩa là nếu Diệp Thành muốn đánh bại Bạch Dực thì nhất định phải diệt hết mười mấy phần phân thân kia, nếu không thì những phần đó sẽ liên tục chuyển hoá sang bản chính rồi lại không ngừng tái sinh, như vậy có khác gì sinh mệnh vô hạn đâu chứ”.

“Phân Thân Ảo Ảnh mặc dù mạnh mẽ nhưng cũng không đến mức là sinh mệnh vô hạn”, Đạo Huyền Chân Nhân tiếp lời: “Thi triển bất cứ bí pháp nào đều có sự tiêu hao, khi chiến đấu với kẻ khác, trừ khi ở tình huống cấp bách, nếu không thì căn bản sẽ không hoá thân tác chiến, vì một khi hiện thân nhất định sẽ phân tán một phần sức lực của bản chính, còn phần tiêu hao cũng sẽ lấy từ cơ thể của bản chính, và Phân Thân Ảo Ảnh ngay từ khi thi triển được định sẵn là sẽ tiêu hao sức mạnh gấp mười mấy lần phân thân thông thường, vì đó là mười mấy ảo ảnh, lượng tiêu hao lớn như vậy nếu buộc phải chiến đấu trong thời gian dài thì nhất định sẽ khó trụ nổi”.

“Con hiểu rồi ạ”, Tư Đồ Nam thở phào: “Nói thế thì Diệp Thành chỉ cần dánh lâu một chút thì vẫn có khả năng chuyển bại thành thắng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.