Tiên Võ Đế Vương

Chương 570:




Chương 570

“Xem ra ngày mai ta phải đại triển thần uy thôi”, Diệp Thành lắc đầu: “Chỉ cần không gặp Cơ Tuyết Băng thì những người khác lão tử chẳng thèm quan tâm, lão tử sẽ quét sạch”.

Hắn lẩm bẩm như vậy trong lòng rồi lại ngồi xếp bằng dưới gốc cây to.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại nhận được tinh nguyên đại địa do phân thân truyền tới cơ thể rồi được chân hoả luyện thành luồng chân khí tinh khiết.

Một đêm trôi qua, chớp mắt đã tới sáng.

Hôm nay khi mấy người Dương Đỉnh Thiên vào sân, người của Chính Dương Tông đều cắn răng nghiến lợi nhìn họ, hôm qua vì Diệp Thành mà Chính Dương Tông đã trở thành trò cười cho cả thiên hạ, sắc mặt họ tốt được mới lạ.

Diệp Thành phớt lờ những ánh mắt đó, theo sau Sở Huyên đến chỗ ngồi của Hằng Nhạc Tông.

Thế lực khắp nơi đã vào vị trí, Chính Dương Tông vẫn tới cuối cùng, nhưng sắc mặt Thành Côn lại u ám đáng sợ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Thành từ xa.

Diệp Thành vẫn chẳng quan tâm, hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Trong hư không, ba người phía Đông Hoàng Thái Tâm đã xuất hiện.

“Phục Nhai, có cách để đối thủ của Huyền Linh Chi Thể là Chu Ngạo của Thanh Vân Tông không? Nếu không thì xem chán lắm”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa ngồi xuống đã nhìn Phục Nhai với vẻ đầy hứng thú.

“Cách thì rất nhiều”, Phục Nhai vuốt râu, cười bảo: “Nhưng là người của Thiên Huyền Môn, chúng ta không được tham gia vào chuyện của Đại Sở, chẳng lẽ thánh chủ muốn ta vi phạm thiên quy?”

“Ta chỉ muốn xem rốt cuộc Huyền Linh Chi Thể mạnh tới mức nào thôi”, Đông Hoàng Thái Tâm cười ung dung: “Nếu tiểu cô nương đó thật sự có thể dễ dàng đánh bại đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông thì phải để cô ta tới Thiên Huyền Môn bồi dưỡng đàng hoàng”.

“Nếu vậy thì phá lệ một lần cũng không sao”.

“Mời những đệ tử lọt vào vòng trong lên đài rút thăm”, chẳng mấy chốc, giọng Ngô Trường Thanh ở bên dưới đã vang lên.

“Được thôi!”, Diệp Thành đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức đứng lên, hắn ba bước thành hai lên tới chiến đài, đầu tiên hắn nhìn Ngô Trường Thanh đang mang vẻ mặt âm trầm, sau đó mới thò tay vào trong hộp gỗ.

Sau đó hắn cầm một tấm gỗ nhỏ ra.

“Không phải số bảy, không được vào thẳng rồi”, xa xa, Sở Linh thấy con số trên tấm bảng gỗ nhỏ của Diệp Thành thì lắc đầu bất lực.

Đúng là vận may lần này không tốt lắm, bảy đệ tử lọt vào vòng trong, đấu hai người một trận nên đương nhiên sẽ có một người được vào thẳng, tiếc là người này không phải hắn, mà là Hoa Vân của Chính Dương Tông.

Sau đó danh sách đối chiến được đưa ra.

“May mà không phải Cơ Tuyết Băng”, Diệp Thành liếc nhìn, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Khốn kiếp”, tiếng chửi lạnh lùng vang lên từ phía đối diện, nhìn kỹ lại thì là chưởng giáo Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông, vì đệ tử chân truyền thứ nhất của ông ta rút thăm được đối thủ là Cơ Tuyết Băng – Huyền Linh Chi Thể.

“Chết tiệt”, vẻ mặt Chu Ngạo cũng khó coi đến cực điểm.

Hắn cứ nghĩ dựa vào thực lực của mình và Tiên Thiên Canh Khí kim cang khó phá, chỉ cần không gặp Huyền Linh Chi Thể thì sẽ dễ dàng tiến vào trận chung kết, nhưng hắn lại rút trúng Cơ Tuyết Băng, sao hắn không bực bội cho được?

Mặc dù hắn rất tự tin với thực lực của mình, nhưng thực lực mạnh mẽ của Cơ Tuyết Băng khiến hắn phải kiêng kỵ, hắn hiểu rõ hơn ai hết, nếu thật sự đấu với Huyền Linh Chi Thể thì hắn không có cơ hội chiến thắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.