Tiên Võ Đế Vương

Chương 545:




Chương 545

“Ông ta là thuỷ tổ của tam tông, ta cho ông ta đặc quyền này”, Đông Hoàng Thái Tâm nói rất thản nhiên: “Yên tâm, chỉ bốn ngày mà thôi, không xảy ra chuyện gì được đâu”.

Phục Nhai trầm tư liếc nhìn sang Huyền Thần ở bên.

Huyền Thần mặc y phục hết sức bình thường đứng đó, sắc mặt điềm nhiên không nói lời nào. Ông ta xuất hiện với bộ dạng già nua, có thể nhìn ra được vết hằn thời gian qua từng năm tháng trong đôi mắt ông ta.

“Ba nghìn năm rồi, Huyền Tông Đại Sở của hiện tại như thế này sao?”, hồi lâu, Huyền Thần trầm tư mới lên tiếng, giọng nói thậm chí còn khản đặc.

“Thời đại thay đổi, vương triều hùng mạnh cũng sẽ có ngày tan rã, ngươi hà tất phải phiền muộn?”, ở bên, Đông Hoàng Thái Tâm thản nhiên lên tiếng: “Huyền Thần, đây không phải là thời đại của ngươi nữa, hy vọng ngươi chú ý thân phận của mình, từ ba nghìn năm trước, giây phút ngươi gia nhập vào Thiên Huyền Môn, Đại Sở hỗn loạn này đã không còn liên quan đến ngươi rồi”.

Haiz!

Huyền Thần lại lần nữa thở dài, ba nghìn năm rồi, lại trở về mảnh đất xưa. Đại Sở Huyền Tông hùng mạnh năm xưa đã không còn tồn tại nữa, những hậu bối của ông ta đã quên đi ước nguyện năm xưa của ông ta.

“Đó chính là Huyền Linh Chi Thể của thời này sao?”, khi Huyền Thần còn đang thẫn thờ thì Đông Hoàng Thái Tâm đã nhìn sang Cơ Tuyết Băng, mỉm cười: “Có lẽ cô ta chính là kẻ mạnh nhất của Huyền Linh Chi Thể từ xưa tới nay”.

Rầm! Bịch!

Ngay sau đó, trên chiến đài lần lượt vang lên âm thanh, đệ tử của Thanh Vân Tông bay ra khỏi chiến đài.

Trận chiến này quả là máu lửa. Mặc dù hắn ta xếp ngang bằng và tu vi thậm chí còn cao hơn một bậc so với đệ tử của Chính Dương Tông nhưng ngặt nỗi từ khi lên chiến đài, đệ tử của Chính Dương Tông đều ẩn thân nên hắn không kịp trở tay.

Đệ tử của Thanh Vân Tông bị làm khó, không thể tìm ra được tung tích của đệ tử phía Chính Dương Tông nên cứ thế mà thất bại trong trạng thái mơ hồ.

Diệp Thành không bàn luận tới điều này, ngược lại hắn còn ngồi ngay ngắn hơn vì màn quyết đấu tiếp theo sẽ có một bên là Hằng Nhạc Tông.

“Chính Dương Tông Bạch Dực, Hằng Nhạc Tông Dạ Vô Tuyết lên quyết đấu”, ngay sau đó trên chiến đài vang lên giọng nói của Ngô Trường Thanh.

Dứt lời, phía Chính Dương Tông, một bóng người mặc y phục trắng sải bước ra, nhanh chóng tiến lên chiến đài, khuôn mặt trắng bóc, hắn khẽ phất quạt giống như trang quân tử khiêm tốn, thế nhưng khoé miệng hắn lại nhếch lên cười tôi độc khiến khí chất của bản thân bị sụt giảm đáng kể.

Ngô Trường Thanh nhìn Bạch Dực sau đó khẽ vuốt râu đi xuống khỏi chiến đài. Ngay giây phút sau đó ông ta không quên liếc nhìn Bạch Dực với ánh mắt đầy ý tứ: Không cần nương tay.

Ở một bên khác, phía Hằng Nhạc Tông, Dạ Vô Tuyết cũng sải bước lên chiến đài.

“Dạ sư muội, xin nương tay”, Bích Du khẽ phất quạt xếp nhìn Dạ Vô Tuyết với ánh mắt trêu ghẹo.

“Bớt nói xàm”, Dạ Vô Tuyết lạnh giọng sau đó lập tức sử dụng thủ ấn. Chiến đài với linh quang rực rỡ, có tiếng gió thổi, có tuyết tung tay, gió tuyết dung hoà giống như từng con sóng bay về phía Bích Du.

“Võ quèn”, Bạch Dực nhếch miệng, cây quạt xếp trong tay lập tức được phất ra, gió tuyết bay ập tới, sau đó hoá thành băng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

“Hàn băng chi thể?”, trên chiến đài, Diệp Thành nheo mắt. Hắn biết thể chất này. Vệ Dương khi giao đấu với hắn chẳng phải cũng dùng thể chất này sao?

Có điều cùng là hàn băng chi thể nhưng Vệ Dương và Bạch Dực lại khác xa nhau một trời một vực.

Rắc! Rắc!

Trên chiến đài vang lên âm thanh hàn băng nứt lìa, cặn băng rơi xuống nhưng lại hoá thành từng đường băng kiếm sắc lạnh với số lượng khổng lồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.