Tiên Võ Đế Vương

Chương 529:




Chương 529

“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi kia của ta, tại sao ngươi lại bị nhốt ở vùng đất này của Chính Dương Tông?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long mà hỏi.

Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long mờ trừng đôi mắt, hiện lên ánh nhìn lạnh băng khiến Diệp Thành lạnh toát từ đầu tới chân.

“Ba nghìn năm trước ta thức tỉnh linh trí, gặp phải đám tu sĩ loài người tham lam như các ngươi, cũng vì thuỷ tổ của tam tông mà các ngươi từng nói: “Huyền Thần, ông ta chém long hồn yếu ớt của ta thành ba phần, lần lượt phong ấn trong cơ thể của ba tên đệ tử của ông ta, còn ta là một trong ba phần linh hồn đó”.

Nghe vậy, mắt Diệp Thành chợt sáng lên. Hắn từng nghe nói tới thủy tổ Huyền Thần, ông ta chính là người đầu tiên lập đại môn phái ở Đại Sở: Đại Sở Huyền Tông.

Tam tông hiện giờ vốn dĩ thuộc về Đại Sở Huyền Tông. Huyền Thần có ba đệ tử là Ngọc Cơ, Quảng Long và Vân Khâu.

Sau khi Huyền Thần chết, ba đệ tử của ông ta lần lượt kế thừa những gì ông ta để lại và truyền từ từ đời này sang đời khác.

Thế nhưng không biết vì sao, hai nghìn năm trước, Đại Sở Huyền Tông nội chiến dấy lên cơn mưa máu. Thị Huyết Điện bá đạo ở phương bắc hiện giờ nổi lên từ đó.

Cho tới một nghìn năm trước, cuộc đại loạn của Đại Sở Huyền Tông mới chấm dứt nhưng Đại Sở Huyền Tông danh bất hư truyền, thực lực đã không còn thịnh như năm xưa nữa.

Đồng thời, hậu bối Ngọc Cơ, đại đệ tử của Huyền Thần lập ra Chính Dương Tông, hậu bối đệ tử thứ hai là Quảng Long lập ra Thanh Vân Tông, còn đệ tử thứ ba là Vân Khâu lập ra Hằng Nhạc Tông, tam tông cứ thế mà hình thành.

“Ta chỉ biết ngọn nguồn của tam tông chứ không biết bí mật long hồn Thái Cổ”, Diệp Thành thầm nhủ: “Năm xưa yêu long làm hại Đại Sở, Huyền Thần thuỷ tổ phải ra tay, lẽ nào chính là nói đến Thái Cổ Long Hồn?”

Nghĩ vậy, Diệp Thành lại nhìn sang Thái Hư Cổ Long: “Ngươi nói năm xưa Huyền Thần thuỷ tổ trảm Thái Cổ Long Hồn thành ba phần, lần lượt phong ấn trong cơ thể của ba người đệ tử, nói vậy thì Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông ta cũng có Thái Cổ Long Hồn như ngươi nói?”

Thái Hư Cổ Long mặc dù phẫn nộ nhưng vẫn gật đầu.

Diệp Thành cau mày, trong đôi mắt chợt loé sáng, hắn lẩm bẩm: “Nói vậy thì ta nghe thấy tiếng gầm khi ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông chính là tiếng gầm của Thái Cổ Long Hồn rồi”.

“Giờ ngươi đã biết tu sĩ loài người các ngươi bỉ ổi thế nào rồi chứ?”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thái Hư Cổ Long gầm lên.

“Bỉ ổi hay không thì ta không biết, nhưng ta cũng không thể nghe một mình ngươi nói”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn Thái Hư Cổ Long: “Vả lại, theo như lịch sử mà ta biết thì lại không khớp với những gì ngươi nói cho lắm. Năm xưa là do ngươi làm loạn Đại Sở, thuỷ tổ Huyền Thần của ta mới ra tay trảm ngươi”.

“Lịch sử đều do kẻ thắng bịa ra”, Thái Hư Cổ Long lạnh giọng.

“Thôi giờ nói chuyện trao đổi giữa hai chúng ta đi đã”, Diệp Thành đổi chủ đề: “Ngươi nói ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây một cách an toàn phải không?”

“Mặc dù ta bị phong ấn nhưng vẫn có khả năng đưa ngươi ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên lên tiếng: “Đã là trao đổi qua lại, ta cứu ngươi ra ngoài thì ngươi cũng phải giúp ta thoát hiểm”.

“Ngươi mạnh như vậy mà không thể phá được phong ấn thì một kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên như ta sao phá được?”

“Giờ không được không có nghĩa về sau không được”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành chăm chú: “Ta có thể nhận ra ngươi không hề đơn giản, nếu như cho ngươi đủ thời gian thì sẽ có ngày sức mạnh của ngươi thông thiên”.

“Ý của ngươi là đưa ta ra ngoài trước, sau này khi ta mạnh rồi thì quay lại cứu ngươi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.