Chương 480
“Ta đây sẽ không đợi luyện chết trong cái lư này đâu”, Diệp Thành nghiến răng rít lên, hắn đang tính toàn làm sao để thoát ra ngoài.
Cảm nhận được cơ thể có tinh hoa của linh thảo thâm nhập vào, Thượng Quan Ngọc Nhi mở mắt, đầu tiên cô ta trợn tròn mắt nhìn Diệp Thành rồi mới bắt đầu kiểm tra cơ thể mình và nhận ra tinh hoa của linh thảo dày đặc kia đang ngấm vào kinh mạch của mình.
“Suýt nữa thì quên mất mày”, phía này, Diệp Thành đang suy tư thì chợt ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó ý niệm của hắn xuất hiện, hắn triệu gọi Tử Huyên ra.
“Hình nộm?”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn Tử Huyên, thế nhưng ngay sau đó cô ta chợt sáng mắt lên, như thể tìm được tia hy vọng từ hình nộm này.
“Xé tấm linh phù màu đỏ trên người ta ra”, Diệp Thành ra lệnh cho Tử Huyên.
Nhận được lệnh của chủ nhân, Tử Huyên lập tức ra tay. Bàn tay khẽ di chuyển xé tấm linh phù màu đỏ trên cơ thể Diệp Thành xuống, sau đó nó được Diệp Thành gọi về.
Linh phù màu đỏ được gỡ xuống, cấm cố trên cơ thể Diệp Thành cũng theo đó mà được giải, vùng đan hải bị phong ấn cũng không còn cấm cố nữa. Cơ thể Diệp Thành đương nhiên khôi phục lại luồng sức mạnh như ban đầu.
“Mở cho ta”, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt với Diệp Thành.
Thấy đôi mắt như muốn ăn thịt người của Thượng Quan Ngọc Nhi, Diệp Thành vô thức ho hắng, xoa xoa mũi, nói: “Chúng ta phải giao kèo trước nhé, ta giải cấm cố cho cô, cô không được tìm ta trả thù”.
“Ngươi bớt lời đi”.
Diệp Thành lắc lắc đầu nhưng vẫn giải cấm cố cho Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Ta bóp chết ngươi”, vừa được giải cấm cố, Thượng Quan Ngọc Nhi như con hổ mẹ lao chồm lên.
“Ôi trời, vừa rồi hứa với nhau vậy rồi mà”, Diệp Thành mắng chửi, quay đầu định bỏ chạy.
“Ngươi đã nhìn thấy hết cơ thể của ta mà còn muốn ta tha cho ngươi sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi cứ thế để trần chạy theo sau Diệp Thành.
Ừm?
Bên ngoài, cảm nhận được động tĩnh bên trong lò, lão già mặc đồ tím đang ngồi thì mở trừng mắt đứng dậy đi về phía lò luyện đan.
“Dừng lại”, Diệp Thành vừa chạy vừa nhảy trong lò luyện đan chợt dừng lại.
“Ngồi xuống”, ngay sau đó, hắn ngồi xuống và không quên ném ánh mắt thận trọng sang Thượng Quan Ngọc Nhi.
Có lẽ vì cảm nhận được động tĩnh bên ngoài nên Thượng Quan Ngọc Nhi cũng vội khoanh chân ngồi xuống đối diện với Diệp Thành. Có điều đôi mắt như muốn ăn thịt người kia thì không hề thay đổi.
Quả nhiên, giây phút sau, khuôn mặt góc cạnh của lão già kia xuất hiện ở nắp lò.
Lão ta đưa mắt nhìn vào trong, thấy Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang ngồi ở vị trí ban đầu thì mới cười tôi độc, quay người rời đi và tiếp tục kiểm soát ngọn lửa luyện chế tinh hoa của linh thảo.
Sau khi lão già mặc áo tím rời đi, Thượng Quan Ngọc Nhi lại đứng dậy nhưng bị Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Không muốn chết thì ngồi yên ở đấy, muốn giết ta thì phải giữ lấy cái mạng đó ra ngoài đã”.
Mặc dù rất muốn bóp chết Diệp Thành nhưng Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn nghe lời ngồi yên chỗ cũ, trừng mắt nhìn hắn.