Tiên Võ Đế Vương

Chương 476:




Chương 476

Sau khi rời khỏi ngôi làng nhỏ, Diệp Thành lại dạo quanh một lượt khắp Nước Triệu, cho đến khi qua giờ Tý hắn cũng không phát hiện có tên Huyết Vu nào khác, lúc này hắn mới lên đám mây Tiên Hoả đi về phía Hằng Nhạc.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao rải rác như những hạt cát.

Dưới bầu trời đầy sao mù sương, đám mây lửa màu vàng hiện lên có phần chói mắt.

Hế?

Đang bay, Diệp Thành không khỏi đáp xuống, rơi vào trong rừng núi tối đen, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn sang một phía.

“Tam Nhạc Kỳ Địa”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đã từng thấy trên bản đồ nước Triệu, bây giờ đi ngang qua khiến hắn tò mò dừng chân quan sát.

Nhìn từ xa là ba ngọn núi lớn với vách núi cheo leo, chứa đựng sức mạnh tiên thiên, mặc dù là đất nước của người phàm nhưng lại hội tụ những sức mạnh kỳ lạ khiến ba ngọn núi lớn ở giữa sương mù vòng quanh.

“Thật sự là một nơi kỳ diệu”, Diệp Thành cảm thán, chậm rãi đi lên vách núi, hy vọng có thể nhìn rõ hơn.

“Phi thường, thật sự phi thường”, Diệp Thành xoa cằm, lại cảm thán.

“Sau này nhất định phải quay lại nghiên cứu kỹ lưỡng mới được”, Diệp Thành thầm nghĩ trong lòng như vậy rồi quay người đi.

Chỉ là hắn vừa quay người lại thì sắc mặt có sự thay đổi lớn, hắn vô thức lùi lại một bước.

Cũng không trách hắn như thế, vì lúc này sau lưng hắn có một người mặc áo bào tím đang đứng, người gầy như que củi, trông hệt như thây ma, lúc này ông ta đang nhìn hắn với ánh mắt u ám.

“Ông ta đến đây từ bao giờ, sao mình không hề cảm nhận được?”, Diệp Thành thấy người đàn ông mặc đồ tím đứng sau mình thì giật mình.

“Khí huyết thật sung mãn”, lão già mặc đồ tím liếm miệng sau đó lại nhếch miệng nở nụ cười u ám, uy lực đè nén khủng khiếp hiển hiện, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân không thể nào cử động nổi.

“Tiền…tiền bối”.

“Cũng vừa hay thiếu tu sĩ nam, chọn ngươi luôn”, lão già mặc đồ tím mỉm cười phất vạt áo sau đó nhấc Diệp Thành lên. Ông ta dậm chân xuống đất bật tới phía trước khi đáp đất đã đứng trên đỉnh núi ở giữa.

“Tam Nhạc Kỳ Địa quả nhiên có luyện đan sư”, Diệp Thành bị cấm cố bắt đầu suy nghĩ thêm vì hắn đã ngửi thấy mùi đan dược quen thuộc từ trên đạo bào của lão già kia, nó giống hệt với mùi đan dược trên y phục đẫm máu của Quốc sư nước Triệu.

“Lẽ nào lão ta chính là người thao túng cho đám người Huyết Vu đó?”

“Nhất định là như vậy”.

“Những người Huyết Vu kia giết hại xóm làng, bắt đi trẻ nhỏ, nhất định là để cho ông ta luyện đan”.

“Hoá ra ông ta mới chính là hung thủ đứng sau tất cả”.

Vù!

Phía này, lão già mặc đồ tím đã mở lò luyện đan ra, cứ thế ném Diệp Thành vào trong.

Bên trong lò luyện đan như một thế giới hoàn toàn khác, dung lượng bên trong vô cùng lớn, cũng phải cả trăm trượng, nó không đơn thuần chỉ là cái lò luyện đan mà hơn cả là một loại binh khí khủng khiếp, bên trong lửa cháy ngùn ngụt, mùi máu tanh xực lên khiến người ta khó chịu.

Vừa vào trong lò luyện đan, Diệp Thành đã bị từng đạo linh phù huyết sắc cấm cố cơ thể.

Mở cho ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.