Tiên Võ Đế Vương

Chương 471:




Chương 471

Một người trước một người sau phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi lần kẻ mặc huyết bào vung kiếm về phía Diệp Thành thì đều chịu đòn tấn công của Tử Huyên, còn nếu hắn đánh Tử Huyên thì đồng nghĩa với việc chịu đòn công kích của Diệp Thành.

Hắn ta ở thế yếu, liên tục lùi về sau, có mấy lần suýt chút nữa thì gãy tay. Khí huyết của một kẻ ở cảnh giới Linh Hư cũng đã hao kiệt gần như cạn kiệt.

Thế nhưng trận đại chiến vẫn không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, kẻ mắc huyết bào dù gì cũng ở cảnh giới Linh Hư, nội công thâm hậu. Lúc này dù Diệp Thành và Tử Huyên liên thủ lại với nhau nhưng cũng bị đánh tới mức thê thảm.

Diệp Thành không ngờ lần đầu tiên cùng kề vai chiến đấu với Tử Huyên lại đánh một trận huyết chiến thảm khốc thế này.

Uỳnh!

Ầm!

Keng!

Màn đêm tĩnh lặng trở nên ồn ào lạ thường, khung cảnh cuộc chiến giữa ba người thật đáng sợ, những ngôi nhà trong ngôi làng nhỏ lần lượt sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu nhuộm đỏ cả đất.

Lúc này, trên ngọn núi cách đó hơn mười dặm, nhóm người phía Tần Hùng cưỡi chiến mã căng thẳng dõi theo bên này.

Mặc dù cách rất xa nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, thậm chí mặt đất còn hơi rung chuyển, mùi máu tanh phảng phất trong không gian khiến những người chinh chiến sa trường lâu năm như họ cũng đều biến sắc.

“Tướng quân, chúng ta…”

“Chờ đã”, không đợi người đó nói xong, Tần Hùng đã trầm giọng bảo: “Đó không phải chuyện chúng ta có thể tham gia”.

“Huyết Linh Chú”, trong ngôi làng nhỏ đổ nát, kẻ mặc huyết bào sử dụng bí pháp, phong ấn Tử Huyên đang không ngừng tấn công hắn.

Hắn nhìn ra được dù hình nộm này chỉ có sức mạnh của cảnh giới Chân Dương, nhưng đòn tấn công rất dữ dội, nhất là khi hắn chỉ còn lại nửa cái mạng thì dù đòn tấn công yếu đến mấy cũng đủ khiến hắn bị thương.

Phập!

Đúng lúc này, Diệp Thành từ phía sau sát phạt tới, một kiếm đâm xuyên ngực hắn.

A!

Kẻ mặc huyết bào gầm lên, vung sát kiếm tới, chém rụng một tay Diệp Thành.

Giết!

Giết!

Hai người một người lảo đảo, một kẻ loạng choạng, một người như ma vương, một kẻ như ác quỷ, một người huyết khí cuồn cuộn, một kẻ ma khí sục sôi, kẻ nào cũng hăng máu, đều cầm sát kiếm, cả hai đều thế suy sức yếu.

Phụt!

Phụt!

Trận đại chiến tiếp theo thảm không nỡ nhìn, cả hai đều điên cuồng, ngươi chém ta một kiếm, ta chém ngươi một kiếm, vô cùng khốc liệt.

Kẻ mặc huyết bào bị đánh tới phát điên, Diệp Thành giống như Tiểu Cường đánh mãi không chết, sự kiên trì của hắn vượt xa dự liệu của kẻ mặc huyết bào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.