Chương 450
Cát Thanh rời đi, Diệp Thành lập tức quay người, hắn mỉm cười nhìn Sở Huyên: “Sư phụ, con nhận ra lúc người phát cáu trông rất mê người”.
“Tiểu tử, cái gan của ngươi cũng to lắm”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Có cần phải ra tay mạnh như vậy không?”
“Trước nay con đều như vậy cả mà”, Diệp Thành ho hắng.
“Có phải ta không nên thả ngươi xuống núi không? Lần trước ngươi xuống núi đánh liệt một tên, lần sau xuống núi lại đánh liệt một tên, hiện giờ vi sư đang nghi ngờ có phải ngươi đánh nhiều sinh nghiện rồi không?”
“Cách làm của con là làm một lần nhàn mãi mãi”, Diệp Thành gãi gãi tai: “Không cho hắn nằm liệt giường đôi ba tháng thì hắn ngày nào cũng tìm con gây sự, con không rảnh để đi đánh hắn suốt như vậy”.
Câu này của Diệp Thành thật sự khiến Sở Huyên cảm thấy buồn cười.
Cô có thể nhìn ra tên đồ đệ của mình trông bình thường ngoan ngoãn như cún le ve bên mình, vậy mà cốt cách lại chẳng phải đứa trẻ biết an phận gì, đánh người là đánh liệt giường, nếu như dạy dỗ hắn tu vi chí cao, hắn không làm loạn cả trời đất này lên mới lạ.
Có điều Sở Huyên lại thầm ngạc nhiên với chiến tích của Diệp Thành.
Diệp Thành trải qua thiên kiếp, thực lực quả nhiên không vừa, đến cả Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám cũng bị đánh bại. Tên đồ đệ yêu nghiệt này khiến cô ngày càng cảm thấy thích thú.
“Nếu không có việc gì thì ngươi bớt tới Phong Vân Đài đi, ta không muốn ngày ngày có người tới tìm ta nói chuyện đâu”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành: “Còn nữa, hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai ta có nhiệm vụ giao cho ngươi đấy”.
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì cơ?”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn Sở Huyên.
“Ngày mai ngươi sẽ biết”.
Diệp Thành đáp lời, quay người ra khỏi lầu các.
Sau khi Diệp Thành rời đi, Sở Huyên mới day trán, có một tên đồ đệ không yên phận thế này, những tháng ngày sau này của cô chắc chắn sẽ không yên bình.
Bên ngoài, Sở Linh vươn vai bước tới: “Tỷ, muội vừa nghe tên tiểu tử kia nói ngày mai tỷ để hắn thực hiện nhiệm vụ, trong thời khắc quan trọng thế này, tỷ muốn phái hắn đi đâu?”
“Hoàng đế nước Triệu phái người gửi thư tới, một thế lực tà ác thần bí nhiều lần nhiễu loạn nước Triệu, muốn nhờ Hằng Nhạc Tông chúng ta giúp đỡ”.
“Hằng Nhạc Tông chúng ta nhiều người như vậy, tỷ cũng không cần phải phái Diệp Thành đi chứ”, Sở Linh vẫn nhìn Sở Huyên bằng đôi mắt do dự: “Hắn đánh bại được Tề Dương, đương nhiên chính là một trong chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, hắn phải thay Tề Dương tham gia vào trận so tài của tam tông, tới lúc đó ngộ nhỡ không quay về được thì làm sao?”
“Hay là tỷ đang cố ý, mục đích là không muốn để Diệp Thành tham gia vào trận so tài tam tông?”, Sở Linh nhìn Sở Huyên hỏi thăm dò.
“Muội nói đúng một nửa”, Sở Huyên mỉm cười: “Diệp Thành quả thực có tư cách tham gia vào trận so tài của tam tông, nhưng không nhất thiết phải tham gia. Chính Dương Tông có Huyền Linh Chi Thể, Hằng Nhạc Tông thất bại là điều đương nhiên. Diệp Thành mới chỉ ở tu vi Nhân Nguyên, đi hay không cũng không thay đổi được kết quả, Huyền Linh Chi Thể quá đáng sợ, ta cũng không muốn hắn phải gánh chịu áp lực quá lớn, đây là nguyên nhân đầu tiên”.
“Thứ hai, khả năng của Diệp Thành vượt trội, ta không muốn để hắn thể hiện cho Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông biết. Hắn là nhân tài, thực lực lớn mạnh. Tương lai của Diệp Thành có thể nói là người có thể sánh ngang với Huyền Linh Chi Thể, hoặc có thể nói hắn là tương lai của Hằng Nhạc Tông”.
“Vậy sao. Muội lại không nghĩ nhiều như vậy”, Sở Linh gãi gãi đầu.
“Đương nhiên, tỷ làm sư phụ hắn cũng muốn hắn được nhìn ngắm thế giới chứ”, Sở Huyên mỉm cười: “Cho nên tỷ giao cho hắn nhiệm vụ này, nếu hắn có thể kịp quay về trước khi đại hội tam tông diễn ra thì tỷ đương nhiên sẽ cho hắn tham gia vào đại hội tam tông. Nếu không thể kịp quay về thì đương nhiên có người thay hắn tham gia tranh tài. Việc này để ông trời quyết định vậy. Có điều vài ngày ngắn ngủi, khả năng hắn quay về kịp là rất thấp, vì theo như tin báo về, thế lực thần bí làm loạn nước Triệu không hề đơn giản”.