Chương 440
Nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng trong phút chốc Diệp Thành đã chết hơn trăm lần rồi.
Mà hơn một trăm tên này cũng khá thảm, đa số đều là đệ tử nội môn tham gia thử thách ở rừng hoang, khi ấy chúng đã bị Diệp Thành cướp sạch đồ, thời gian trước lại bị hắn cướp một lần nữa ở ngọn núi phía sau, e rằng ở đây ngoài Tề Dương, những người còn lại đã nghèo rớt mồng tơi.
“Ờm, ta đi trước nhé!”, bị bao nhiêu đôi mắt hung ác như sói dữ nhìn chằm chằm, Diệp Thành cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nói xong hắn định chui ra khỏi đám đông.
“Bọn ta đã đợi ngươi bao nhiêu ngày rồi, ngươi còn muốn đi?”, Diệp Thành còn chưa ra được khỏi đám người thì đám đông phía trước đã tiến lên một bước bao vây hắn, dáng vẻ như muốn đánh hội đồng, nếu không bị trói buộc bởi những quy tắc của môn thì chúng đã xông lên lâu rồi.
“Làm gì đấy? Các ngươi ăn no rửng mỡ à?”, thấy một đám nhãi ranh định đánh nhau trước cửa Vạn Bảo Các, Bàng Đại Xuyên lớn tiếng mắng chửi: “Muốn đánh thì đi chỗ khác, cút đi”.
Phải nói rằng lời của Bàng Đại Xuyên vẫn rất hữu dụng, đám đệ tử đang bao vây Diệp Thành lần lượt lùi về sau một bước.
“Ngươi có dám theo ta lên Phong Vân Đài không?’, Tề Dương đứng ra, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hung ác.
“Ngươi ở cảnh giới Chân Dương, ta không đánh với ngươi”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi, hắn không sợ Tề Dương, chủ yếu là không có thời gian đánh với hắn ta, bây giờ hắn chỉ muốn luyện đan.
“Sao? Ngươi sợ à?”, Tề Dương cười hiểm ác.
“Ừm, ta sợ rồi”, câu này của Diệp Thành làm cho Tề Dương tức muốn nội thương. Dù ngươi có lợi hại hơn nữa nhưng lão tử không tiếp chiêu, chẳng lẽ ngươi còn có thể mặc kệ nội quy của tông môn mà đánh lão tử ở đây chắc?
“Ngươi nghĩ ngươi trốn được nhất thời chứ trốn được cả đời sao?”
“Ta…”, Diệp Thành đang định nói nhưng trong lòng lại không nhịn được khẽ ồ lên một tiếng, bởi vì vùng Đan Hải của hắn vừa rung lên, điều khiến hắn thấy lạ là không phải Tiên Hoả rung mà là Lôi Điện màu đen rung.
“Có bảo bối ư?”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm trong lòng, Lôi Điện màu đen và Tiên Hoả đều là linh vật của đất trời, có thể khiến Lôi Điện màu đen rung lên chắc chắn không phải vật phẩm bình thường.
“Chắc chắn trên người đám này có bảo bối”, Diệp Thành xoa cằm, bắt đầu đảo mắt từ bên này sang bên kia, đôi mắt nhỏ nhìn người này rồi lại nhìn người kia, bất cứ thứ gì lạ đều không thể thoát khỏi đôi mắt hắn.
Sau khi nhìn một vòng, cuối cùng Diệp Thành mới chú ý đến Tề Dương đang ở trước mặt, nói chính xác hơn là chú ý đến mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm hắn ta đang đeo trên cổ.
Ù ù!
Khi Diệp Thành nhìn đến mặt dây chuyền đó, Lôi Điện màu đen ở vùng Đan Hải của hắn lại rung lên.
“Chính là nó”, thấy Lôi Điện màu đen rung lên, Diệp Thành đã xác định được bảo bối chính là mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm đó.
“Có bản lĩnh thì lên Phong Vân Đài”, khi Diệp Thành đang âm thầm tìm bảo bối thì đám đệ tử trước mặt đã nhao nhao hô lên.
“Không phải ngươi rất lợi hại sao?”
“Âm thầm tính kế thì có bản lĩnh gì, lên Phong Vân Đài mới biết được thực lực”.
Tiếng gào thét của đám đệ tử như sóng thuỷ triều, nhấn chìm Diệp Thành ngay tại chỗ.
“Đánh thì đánh, nghĩ ta sợ ngươi thật à? Gặp nhau trên Phong Vân Đài”, Diệp Thành lách ra khỏi đám đông, trước khi đi còn liếc nhìn mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên cổ Tề Dương, thầm nghĩ: “Bảo bối này lát nữa sẽ thuộc về ta”.
Thấy Diệp Thành đồng ý, Tề Dương cười khẩy, sau đó cũng đi theo hắn.
Đám đệ tử phía sau cũng lần lượt đi theo.