Tiên Võ Đế Vương

Chương 44:




 

Chương 44

“Cậu nhóc, cậu…”, Trương Phong Niên vẫn định nói thêm gì đó nhưng bị lời nói của Diệp Thành chặn lại.

“Tiền bối, con biết người muốn nói gì”, Diệp Thành lau vết dầu mỡ bám ở khoé miệng, cười nói: “Không phải con không muốn tìm một chỗ dựa, nhưng người cũng thấy rồi, bọn họ vốn dĩ coi thường con, nếu con chịu làm đệ tử của bọn họ thì chẳng phải tự đưa mình vào chỗ khó sao?”

Haiz!

Trương Phong Niên thở dài.

“Việc trong môn phái con đã nhìn thấu rồi”, Diệp Thành khẽ cười, tiếp tục nói: “Đây chính là thế giới thắng làm vua, đầy hiểm độc. Mặc dù con là một đệ tử thực tập nhưng con không muốn gia nhập vào tam đại chủ phong đó”.

“Cố gắng là tốt, đừng làm khổ mình”.

“Tiền bối dạy dỗ, vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng”.

Đêm khuya, Diệp Thành lại lẻn ra khỏi Tiểu Linh Viên.

Tìm một hồi bên trong cánh rừng rậm, Diệp Thành cuối cùng cũng khoanh chân ngồi trên một tảng đá to.

Rắc!

Rắc!

Âm thanh xương cốt va vào nhau vang lên, Man Hoang Luyện Thể trong ba canh giờ khiến toàn thân Diệp Thành mệt nhoài, mồ hôi đầm đìa, hắn cũng dần thích nghi với những đau đớn rã rời.

Lợi ích của việc luyện thể mang lại rất rõ ràng, Diệp Thành có thể cảm nhận được mật pháp Phấn Thiên qua mỗi tuần, cơ thể hắn nhanh nhạy hơn, cơ bắp săn chắc hơn khiến hắn hưng phấn vô cùng.

Tinh lực tiêu hao cạn kiệt, Diệp Thành đắm mình dưới ánh trăng, hắn hấp thu trọn vẹn linh khí thuần tuý nơi núi non này.

Sau một canh giờ, hắn mới nhảy xuống khỏi tảng đá.

Phần tuy luyện tiếp theo chính là khả năng chiến đấu gần trong Thú Tâm Nộ, phối hợp với cơ thể khoẻ manh, lực tấn công cũng theo đó mà khủng khiếp hơn.

Đợi tới khi Diệp Thành thu lại khí tức, đằng đông đã đỏ hồng.

Linh khí ban sớm quả là dày đặc, tinh hoa giao thoa giữa ngày và đêm lúc này mới là thuần tuý nhất. Khi Diệp Thành lên tới linh sơn Hằng Nhạc Tông thì các đệ tử ở đây đã ra khỏi động phủ của mình rồi.

Diệp Thành!

Những đệ tử khoanh chân ngồi trên phiến đá đang hít thở hấp thu linh khí, trông thấy Diệp Thành thì lần lượt nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Lúc này, nhiều người không dám coi thường đệ tử thực tập vừa tới đây không lâu, hôm qua Diệp Thành đã công khai khiêu khích thủ toạ Địa Dương Tông, rõ ràng hắn không ngại va chạm.

“Tên tiểu tử này chỉ qua một trận chiến đã thành danh, có điều những tháng ngày sau này không yên bình nữa rồi”.

Rất nhiều đệ tử xôn xao bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành.

“Cát Hồng là ai chứ, có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn sao?”

“Ta nghe nói Cát Hồng cho một đệ tử chân truyền xuất quan trước, nghe nói định đánh Diệp Thành một trận thê thảm”.

“Vậy sao? Vậy là có kịch hay xem rồi”.

Diệp Thành vác thanh Thiên Khuyết trên lưng, nhẹ nhàng đi qua, nhưng với thính lực nhanh nhạy kinh người của hắn, sao có thể không nắm bắt được thông tin này chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.