Chương 436
Ở bên, thấy nụ cười méo xệch của Diệp Thành, Sở Huyên cảm thấy thẫn thờ.
Được lắm!
Đương lúc Sở Huyên còn đang bất ngờ, Diệp Thành đã thét lên rất thoải mái.
Phụt!
Sở Huyên đang nhâm nhi trà bị kích động nhảy dựng lên khiến ngụm trà vừa vào miệng đã phun khắp mặt Diệp Thành.
“Cứ giật đùng đùng lên như thế, rốt cục ngươi bị gì vậy?”, Sở Huyên tức tối nhìn Diệp Thành.
“Không…không có gì ạ”, Diệp Thành ngây ngô cười xoà.
“Rốt cục ngươi đã ăn Hồn Linh Đan chưa? Nếu chưa ăn thì đưa lại cho ta”, Sở Huyên nói rồi tiến lên trước lấy lại viên Hồn Linh Đan trong tay Diệp Thành.
“Con ăn, con ăn mà”, Diệp Thành vội lấy lại viên Hồn Linh Đan một cách nhanh nhất nhét luôn vào miệng, chỉ sợ Sở Huyên lấy đi mất.
Hồn Linh Đan vào cơ thể lập tức tan ra.
Diệp Thành khoanh chân ngồi trên mặt đất, cảm nhận Hồn Linh Đan đang ngấm vào từng đường kinh mạch trên cơ thể mình. Linh hồn mỏi mệt của hắn giống như được gột rửa vậy.
Diệp Thành tĩnh lặng cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, ý thức như đang lửng lơ, trôi dạt không bến đậu.
“Con nhìn thấy rồi”, Diệp Thành nhắm mắt lẩm bẩm, trong ý thức hắn như trông thấy từng lớp chắn của linh hồn ở cảnh giới Huyền, lần này không giống những lần trước mà hắn thật sự đã trông thấy thật rồi.
Mặc dù lẩm bẩm như vậy nhưng Sở Huyên ở bên vẫn nghe thấy Diệp Thành nói.
Khuôn mặt Sở Huyên nở nụ cười: “Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, cũng không uổng công ta và Từ Phúc sư huynh ngày đêm luyện chế Hồn Linh Đan”.
Ngay sau đó, Sở Huyên phất tay đóng lối vào của thạch thất để tránh muội muội tính khí bất ổn của mình quay lại. Hiện giờ Diệp Thành đang ở ranh giới đột phá, không thể để bị làm phiền.
Trong thạch thất vô cùng yên tĩnh. Đây là cả một quá trình hết sức lâu dài, linh hồn tiến giới vốn dĩ khó khăn hơn tu vi tiến giới, đương nhiên cần tốn rất nhiều thời gian.
Lúc này, ý thức của Diệp Thành vẫn đang mênh mông bất định, hắn chìm vào trạng thái hết sức kỳ diệu.
Hồn Linh Đan đã tan hoàn toàn trong cơ thể, tinh hoa của linh đan chuyên bồi dưỡng cho linh hồn giống như cam lộ gột rửa linh hồn hắn, có lúc lại giống như cây búa sắt tôi luyện ý thức của hắn.
Cứ vậy, một đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm, phía đông còn chưa ló rạng ánh mặt trời, bên trong thạch thất đã vang lên từng âm thanh thét gào vang dội.
Phá cho ta!
Sau tiếng hét của Diệp Thành, linh hồn được thăng hoa tới đỉnh điểm đột nhiên xông phá bức chắn, linh hồn Diệp Thành bước vào cảnh giới Huyền.
Vù!
Vù!
Ngay sau đó, bên trong thạch thất, linh hồn từ bốn phía đông tây nam bắc lần lượt kêu gào, còn chữ “Linh” ở phía trên cũng hoá thành chữ “Huyền” vào giây phút Diệp Thành đột phá, chúng thay đổi khi cấp bậc linh hồn của Diệp Thành thay đổi.
Ở vòng tròn trung tâm trong thạch thất, Diệp Thành sau khi rít lên thì chìm vào trạng thái yên lặng, thế nhưng cơ thể hắn cũng có sự thay đổi rõ rệt.
Đầu tiên, khắp cơ thể hắn có ánh vàng kim chiếu rọi, khí tức màu vàng kim óng ánh.