Chương 422
Diệp Thành cuối cùng cũng nhìn ra được vật thể đen kia là gì, đó chẳng phải là một khóm sét màu đen sao?
“Đây…”, Diệp Thành ngỡ ngàng rồi lại nhìn sang tiên hoả của mình. Tiên hoả của hắn vẫn còn tác dụng, bao quanh khóm sét kia rồi cứ thế nhảy nhót quanh nó. Khóm sét hình tròn màu đen không đụng đậy gì, cứ thế lơ lửng bất động, có vẻ như đang muốn nói với tiên hoả: “Cút, ta đây không muốn quan tâm tới ngươi.
“Sao trong cơ thể mình lại có sét?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào phần sét màu đen kia: “Mày chui ở đâu ra vậy?”
Có điều phần sét màu đen kia vẫn bất động, chỉ tĩnh lặng lơ lửng ở đó.
“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành gãi đầu, có sét bên trong cơ thể, hắn cảm thấy không được tự nhiên, có trời mới biết nó làm loạn trong vùng đan hải thì hắn chắc chắn sẽ ăn không tiểu.
“Không phải là lúc mình độ thiên kiếp rồi phần thiên lôi đó lưu lại trong cơ thể mình chứ?”, linh quang vừa xuất hiện, Diệp Thành xoa xoa cằm.
Nghĩ vậy, Diệp Thành thiết lập mối liên hệ với phần sét màu đen kia sau đó triệu gọi nó ra ngoài.
Ngay sau đó phần sét ra khỏi vùng đan hải nằm trong lòng bàn tay hắn.
Roẹt!
Roẹt!
Sét trong tay, Diệp Thành có thể nghe ra rõ ràng âm thanh nó phát ra, từng đường lôi điện xuất hiện giữa các khẽ ngón tay khiến hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh khủng khiếp mà phần lôi điện này chứa đựng.
Sét vốn dĩ là loại bá đạo nhất trong nhiều thuộc tính, người cùng cảnh giới có sự trợ chiến của sét thì khả năng tấn công nhất định rất mạnh mẽ.
Nghĩ rồi, Diệp Thành lấy một hòn đá rắn chắc bên bể Ngọc Linh Trì, sau đó để nó lơ lửng trong lòng bàn tay rồi đẩy vào phần sét kia.
Roẹt!
Ngay sau đó, hòn đá kia lập tức bị đường lôi điện đánh tan nát.
“Hay lắm”, Diệp Thành xoay xoay tay, lôi mặc dù nguy hiểm nhưng hắn có thể cảm nhận được một cảm giác thân thiết với phần lôi điện trên bàn tay mình.
“Đều do trời đất sinh ra, mày và tiên hoả có lẽ là một sự tồn tại cùng tầng bậc”.
“Sao mình lại cảm thấy như mình nhặt được bảo bối thế nhỉ?”
“Tiên hoả, thiên lôi, hi hi hi”.
Diệp Thành với tâm trạng hồ hởi, hắn lật tay thu lại thiên lôi sau đó vươn vai, sức mạnh khủng khiếp trong có thể khiến hắn hưng phấn, hắn có tự tin có thể đối kháng trực diện với tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương.
Diệp Thành đứng dậy, nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì sau đó đi về bên ngoài.
Thế nhưng ngay sau đó hắn lại vội vàng chạy tốc lực quay lại.
“Tỉnh rồi à?”, cơn gió mát thổi tới, Sở Linh nhẹ nhàng đi tới.
“Tỉnh…tỉnh rồi ạ”, Diệp Thành cười còn khó coi hơn là khóc, bị Sở Linh nhìn như vậy hắn thật sự có cảm giác không được tự nhiên.
“Cảm giác bị sét đánh thế nào?”, Sở Linh ngồi trên phiến ghế đá bên cạnh, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú nhưng cũng chỉ nhìn một cái thôi đã phải thu ánh mắt lại rồi.
“Không…không ra làm sao”, nói tới thiên kiếp, Diệp Thành liền rùng mình: “Suýt chút nữa thì nó khiến con chết dập rồi”.