Tiên Võ Đế Vương

Chương 403:




Chương 403

Nghe Sở Huyên nói vậy, Diệp Thành cũng vô thức cau mày. Hắn chưa từng nghĩ tới những thứ này. Huyền Linh Chi Thể vốn là thế chất nghịch thiên, nếu như để thể chất đó lớn mạnh từng ngày thì chắc chắn sẽ là sự tồn tại mang tính đe doạ, Nhất Điện Tam Tông có thể tìm được người địch lại sao?

Diệp Thành bắt đầu ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn từng là đệ tử của Chính Dương Tông, từng là thành viên của đội tình báo, sớm biết Chính Dương Tông có dã tâm thôn tính Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông, hiện giờ Chính Dương Tông lại có Huyền Linh Chi Thể, rồi sẽ có ngày Chính Dương Tông nhất định sẽ gây nên cơn mưa máu càn quét Đại Sở.

“Sư phụ, có phải Hằng Nhạc Tông quyết định ám sát thể chất Huyền Linh kia không?”, Diệp Thành trầm ngâm một lúc rồi lại nhìn sang Sở Huyên.

Nghe vậy, Sở Huyên không khỏi quay đầu sang nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua ánh nhìn khác thường, có điều ngay sau đó cô đã ổn định lại trạng thái bình thường, điềm tĩnh nói: “Vậy ngươi cho rằng chúng ta có cần đi ám sát không?”

“Không cần”, Diệp Thành không cần nghĩ nhiều mà đáp lời luôn.

Ồ?

Sở Huyên nở nụ cười, câu trả lời dứt khoát đó của Diệp Thành khiến cô không khỏi tò mò, quay sang nhìn hắn: “Ngươi nói ta nghe”.

“Huyết mạch nghịch thiên không thể hiện được tất cả”, Diệp Thành nói: “Đương nhiên Huyền Linh Chi Thể rất mạnh nhưng so với người thường thì cô ấy cũng chỉ thắng ở điểm khởi đầu, con đường tu luyện còn dài, ai dám nói trước thần thoại về Huyền Linh sẽ không bị phá vỡ, đồ nhi vẫn luôn tin rằng cần cù có thể bù khả năng”.

Diệp Thành nói với giọng hết sức bình thường nhưng vẻ mặt lại mang theo nét kiên định rõ rệt.

Hắn không tán thành việc Hằng Nhạc Tông ám sát Huyền Linh Chi Thể, không phải vì Huyền Linh Chi Thể chính là người hắn từng thương mà vì hắn có lòng can đảm. Nếu như sợ Huyền Linh Chi Thể thì có nghĩa là sẽ mất đi đạo tâm mưu cầu Đỉnh Phong, như vậy thì lấy gì để đối mặt với những chông gai ở con đường phía trước.

Nhìn vẻ mặt kiên định đó của Diệp Thành, Sở Huyên chợt mỉm cười: “Tiểu tử, ngươi có thể lĩnh hội được như vậy khiến vi sư rất mừng”.

“Vậy Hằng Nhạc Tông chúng ta rốt cục có đi ám sát Huyền Linh Chi Thể đó không ạ?”, Diệp Thành không rời mắt khỏi Sở Huyên.

“Có lẽ là có”, Sở Huyên đáp lời, “bảo vệ và duy trì những thứ vốn có của tông môn không phải chỉ dựa vào lời nói, ngươi vẫn chỉ là một đệ tử, có một số chuyện ngươi không thể nghĩ xa được như tông môn, người đứng đầu tông môn đương nhiên sẽ không lấy tương lai tông môn ra để thử nghiệm, có lúc những tu sĩ hay khoe về danh tiếng chính phái như chúng ta sẽ làm mọi việc trái lại với đạo đức, cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi. Có những chuyện chúng ta có thể nói được nhưng không thể để thất bại được”.

Diệp Thành im lặng. Mặc dù hắn phản đối cách làm của tông môn nhưng cũng hiểu ý của Sở Huyên, nếu trách thì trách Huyền Linh Chi Thể quá mạnh, người đứng đầu tông môn thân mang trọng trách bảo vệ tông môn, sự bất lực khi phải đối mặt với tình huống này, hắn đương nhiên hiểu.

“Việc này không phải là việc ngươi cần bận tâm, cứ yên tâm tu luyện là được”, nhìn thấy ánh mắt sâu xa kia của Diệp Thành, Sở Huyên lại tăng nhanh tốc độ.

Không lâu sau đó, Sở Huyên đã dừng chân ở một cánh rừng rộng bao la.

“Rừng yêu thú?”, Diệp Thành nhận ra nơi này.

“Nơi này với ngươi không xa lạ chứ?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành.

“Không… không lạ ạ”, Diệp Thành cười trừ, nhiệm vụ đầu tiên khi gia nhập vào Hằng Nhạc Tông của hắn chính là làm nhiệm vụ ở khu rừng này, vả lại hắn còn từng cùng Sở Linh có một đêm xuân ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.