Tiên Võ Đế Vương

Chương 392:




Chương 392

“Một đàn kiến con”, đánh ngã Diệp Thành, mặt mày Dương Bân tức tối, hắn lập tức vung sát kiếm.

Có điều, hắn vừa bước được hai bước thì thần sắc chợt có sự thay đổi lớn, vì linh lực dồi dào trong cơ thể đang bị phong ấn.

“Sao…sao có thể”, Dương Bân nhìn cơ thể mình bằng ánh mắt không sao tin nổi, hắn bị dán mười tám đạo Thiên Linh Chú trên người, Dương Bân thậm chí còn không biết số Thiên Linh Chú này bị dán vào người mình từ khi nào.

Mặc dù đây đều là những Thiên Linh Chú cấp thấp nhưng có lúc số lượng nhiều sẽ biến chất, mười tám đạo Thiên Linh Chú ở cấp thấp có thể phong ấn linh lực của hắn trong hai mươi giây.

Trong chốc lát, Dương Bân hoang mang như ý thức được sắp có chuyện gì xảy ra.

“Những ân oán trước đây của chúng ta hôm nay sẽ tính cho bằng sạch, đây là nghiệp do ngươi tự tạo”, Diệp Thành đã đứng dậy cầm lấy roi sắt sát phạt tới phía hắn.

Ở ba hướng khác, mấy người Tạ Vân cũng cầm vũ khí tới, nở nụ cười xấu xa bao vây Dương Bân.

Bốn người phối hợp khá ăn ý, đòn tấn công của Tạ Vân, Hùng Nhị và Hoắc Đằng đều để mở đường cho Diệp Thành. Mười tám lá Thiên Linh Chú được dán lên người Dương Bân khi Diệp Thành đánh ở cự li gần.

“Bốn sư đệ, có gì từ từ nói”, sắc mặt Dương Bân tái nhợt, hắn ta không ngừng lùi về sau.

Hắn thực sự sợ hãi, tuy rằng linh lực chỉ bị phong ấn trong hai mươi giây, nhưng hai mươi giây này cũng đủ để bốn người Diệp Thành làm được rất nhiều việc, ví dụ như đánh ngất hắn, ví dụ như cướp hết toàn bộ bảo bối của hắn.

Dương Bân không dám nghĩ, cũng không ngờ mình lại rơi vào tay bốn sư đệ phía Diệp Thành.

Hắn hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, hối hận không nên tham gia vào việc này, không chỉ bị cướp những thứ hắn đục nước béo cò chiếm được từ Tề Dương, mà e rằng toàn bộ tài sản của hắn cũng sẽ bị lấy sạch.

“Đừng nói nữa, ta đây không muốn nghe”, Diệp Thành đã nhào tới.

Thấy Diệp Thành lao tới, Dương Bân đang lùi lại bỗng quay đầu bỏ chạy.

“Đi đâu?”, tốc độ Diệp Thành rất nhanh, ba bước thành hai đuổi theo Dương Bân, đá cho hắn ngã lăn ra rồi quất liền một roi.

A!

Dương Bân hét lên thảm thiết, không có linh lực bảo vệ, cho dù là người có tu vi ở cảnh giới Chân Dương thì ở trước mặt Diệp Thành cũng không có sức phản kích.

Ya, ya, ya!

Ở ba hướng còn lại, ba người Hoắc Đằng, Tạ Vân và Hùng Nhị cũng hét lên sát phạt tới, mỗi người đều vung vũ khí trong tay lên, Dương Bân vừa mới ngóc dậy đã lại bị đánh cho ngã nhoài.

“Đã tham gia thì sẽ phải trả giá”, Diệp Thành là người dũng mãnh nhất, hắn không ngừng vung roi sắt mà còn không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vì chỉ có hai mươi giây ngắn ngủi, hắn phải hạ gục được Dương Bân trong hai mươi giây này, nếu không mọi nỗ lực đều sẽ uổng phí.

A!

A!

Tiếng hét thảm thiết của Dương Bân không ngừng vang lên, đầu hắn ta bê bết máu.

Ở bên kia, Tề Dương thấy vậy thì thầm nói không ổn, sau đó lật đật chạy tới. Nếu Dương Bân bị đánh gục thì một mình hắn không thể đấu lại Tử Huyên, mặc dù hắn rất ghét Dương Bân nhưng lúc này hắn cần Dương Bân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.