Tiên Võ Đế Vương

Chương 375:




Chương 375

“Đúng là yếu ớt quá thể.” Tề Dương chậm rãi bước lại, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng. Tề Dương không vội trấn áp Diệp Thành ngay tức thì, hắn ta không nóng vội gì cả, trông như đang thưởng thức kết quả sau cùng đầy chật vật và khó coi của Diệp Thành.

“Giỏi thì đừng lôi binh khí ra, đường đường là cảnh giới Chân Dương lại sử dụng binh khí để ra tay với cảnh giới Ngưng Khí như ta đây, ngươi có còn thể diện không vậy.” Diệp Thành chửi ầm lên, hắn lại chuẩn bị trốn chạy lần nữa.

“Phép khích tướng chẳng có tác dụng gì với ta cả.” Tề Dương cười cợt, hắn ta vung tay, Bảo Tháp màu bạc giáng xuống.

Ầm!

Bảo Tháp rung lắc dữ dội, từng tia sáng lòa mắt xuất hiện, giờ phút này Diệp Thành đã thật sự cảm nhận được sự khủng khiếp của toà Bảo Tháp kia, hắn cảm giác như có một tảng đá khổng lồ nặng tựa ngàn cân đang đè trên đầu mình, khiến hắn không tài nào thở nổi.

Trong lúc nguy hiểm, Diệp Thành trở tay lấy chiếc roi sắt đen sì ra rồi vung mạnh.

Keng!

Roi sắt đập vào bảo tháp màu bạc phát ra âm thanh trầm đục.

Phụt!

Đột nhiên Diệp Thành phụt máu, cả cánh tay máu chảy đầm đìa.

A!

Sau đó Tề Dương đau đớn hét lên, hai tay ôm đầu, máu trào ra từ mắt, đầu ong ong.

Hế?

Diệp Thành thấy vậy thì sửng sốt, vô thức nhìn roi sắt trong tay mình.

Hắn thoáng chốc hiểu ra, năng lực của roi sắt là chuyên đánh vào linh hồn con người, mà bảo tháp màu bạc là binh khí bản mệnh của Tề Dương, sử dụng linh hồn lực để thiết lập mối liên hệ với hắn ta, bảo tháp màu bạc bị roi sắt quất vào, về mặt ý nghĩa cũng là đánh vào linh hồn Tề Dương trong bảo tháp màu bạc.

Hiển nhiên Tề Dương không ngờ Diệp Thành còn có vũ khí chuyên đánh vào linh hồn người thế này, nếu không hắn ta cũng không trúng chiêu.

“Ngươi đúng là bảo bối của ta”, Diệp Thành hôn vào roi sắt rồi xoay người bỏ chạy. Mặc dù Tề Dương đột nhiên bị tổn thương linh hồn, nhưng dù sao hắn ta cũng ở cảnh giới Chân Dương, một roi này cũng chỉ khiến hắn bị choáng trong thời gian ngắn mà thôi.

“Diệp Thành, đồ đáng chết”, sau khi tỉnh lại lại từ sau cơn choáng, Tề Dương giận tím mặt, hắn không còn nở nụ cười giễu cợt nữa mà nhào về phía Diệp Thành như một ác ma.

Ầm!

Ầm ầm ầm!

Chẳng mấy chốc Tề Dương đã sử dụng mật thuật, đuổi theo sau Diệp Thành, tung đại chiêu thật lực.

Mà Diệp Thành ở phía trước cũng rất thảm hại.

Điều càng vớ vẩn hơn nữa là hắn đã rơi vào vòng vây của rất nhiều đệ tử nội môn.

“Diệp Thành, hôm nay xem ngươi chạy trốn thế nào”, mười mấy tên đệ tử nội môn vây quanh, tên đứng đầu chính là Dương Vệ từng chịu thua thiệt rất nặng nề trong tay Diệp Thành khi ở rừng hoang.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành nhảy tới trước người Dương Vệ, không đợi hắn ta thi triển huyền thuật đã quất một roi vào gáy hắn.

A!

Dương Vệ hét lên thảm thiết, thất khiếu (*) chảy máu, ôm đầu ngã xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.