Chương 371
“Ta nói, các ngươi không có bệnh gì chứ?”, Diệp Thành liếc nhìn cả ba tên: “Các ngươi cướp nhiều quá nên nghiện phải không? Tề Dương là tên mà chúng ta có thể đụng tới sao? Cho dù ta dẫn dụ hắn đến thì các ngươi cho rằng dựa vào sức của bốn người chúng ta có thể hạ được hắn sao?”
“Không thử làm sao biết, roi sắt đó của ngươi bá đạo như vậy, cùng lắm thì quất cho hắn thêm vài roi”, cả ba tên có lẽ vì cướp nhiều nên đầu óc lúc này chẳng nghĩ được gì ngoài việc đi cướp, cứ thế tròn mắt nhìn Diệp Thành với ánh mắt mong chờ.
“Đừng lôi cái đó ra, vô dụng thôi”, Diệp Thành nói với giọng chẳng mấy dễ chịu: “Tề Hạo có thể trở thành một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông đâu phải nói chơi? Chỉ cần hắn xuất binh khí, e rằng chúng ta cũng không đứng vững nổi đâu”.
“Cùng lắm thì chịu trận thôi”, cả ba tên nhún vai.
“Muốn bị đánh thì các ngươi tự chịu đi, ta không rảnh”, Diệp Thành nói sau đó nhấc chân bước đi.
“Đừng…đừng mà”, Hùng Nhị vội kéo Diệp Thành lại, sau đó giơ một ngón tay béo múp lên: “Một lần, cướp nốt lần cuối cùng thôi, bọn ta không cướp Tề Dương, cướp của những tên khác”.
“Lần này thôi đấy”, Diệp Thành cuối cùng cũng thở phào.
“Được rồi, lần này tới lượt ta đi dụ người”, Hùng Nhị hùng hổ nói rồi xoay thân hình mũm mĩm nhảy ra khỏi hang.
Sau khi Hùng Nhị rời đi, Hoắc Đằng và Tạ Vân lần lượt chạy ra ngoài.
Thấy vậy, Diệp Thành cũng cau mày đuổi theo, tới địa điểm đã có mai phục từ trước.
Đêm tối yên tĩnh, cũng không biết mất bao lâu, Hoắc Đằng đứng dậy nhìn vào màn đêm đen, khẽ giọng nói: “Sao còn chưa đến?”
“Có lẽ trời tối quá”, Tạ Vân khẽ giọng.
Còn Diệp Thành đã dựa vào một gốc cây chợp mắt rồi.
Gừ!
Đột nhiên, tiếng gầm của thú vang lên khiến Diệp Thành giật mình mở mắt, sau đó hắn hất đầu nhìn sang Tạ Vân và Hoắc Đằng: “Hai ngươi có nghe thấy tiếng gầm gì không?”
“Làm gì có tiếng gầm gì, làm bọn ta giật mình”, Hoắc Đằng và Tạ Vân liếc nhìn ra bên ngoài, nói.
“Ta nghe nhầm sao?”, Diệp Thành gại gại tai rồi lại dựa vào gốc cây.
Gừ!
Có điều hắn vừa ngả lưng thì tiếng gầm của thú lại vang lên. Nghe vậy, Diệp Thành nhảy dựng lên khiến Tạ Vân và Hoắc Đằng giật mình: “Ngươi đừng có làm người khác giật mình như thế được không?”
“Đúng là có tiếng gầm mà”, Diệp Thành lại lần nữa nhìn sang hai tên.
“Không có”, Tạ Vân và Hoắc Đằng lắc đầu.
“Kỳ lạ”, Diệp Thành xoa cằm, hắn chắc chắn có tiếng gầm đó, chỉ là không biết bắt nguồn từ đâu, vả lại tiếng gầm kia rất kỳ lạ, như có ma lực ảnh hưởng đến tinh thần vậy.
“Đến rồi”, ở bên Tạ Vân nhắc nhở, còn Hoắc Đằng đã cầm ngay đôi búa lên.
Diệp Thành lúc này tạm thời ổn định lại tâm lý, lấy ra roi sắt chuyên đánh vào linh hồn.
“Cứu với”, ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Hùng Nhị vang lên, bóng hình tên béo lê lết rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt cả ba người.
Thấy vậy cả ba tỏ vẻ thẫn thờ, đưa mắt nhìn Hùng Nhị xem hắn rốt cục dụ được ai đến. Có điều, khi trông thấy người đến, cả ba tên mới hết hồn.
Ôi trời!