Tiên Võ Đế Vương

Chương 300:




Chương 300

Tiên hoả có vẻ rất hiểu ý người, tốc độ giảm rõ rệt, nó đi lên cao từ từ chầm chậm.

Sau khi đứng vững, Diệp Thành phóng tầm mắt nhìn xuống dưới, hắn có thể thấy những đám mây bồng bềnh trôi. Mặc dù là tu sĩ nhưng đây là lần đầu tiên hắn bay cao như vậy, nghĩ thôi cũng đã là cảm giác chẳng hề chân thực gì rồi.

“Trước đây sao ta không phát hiện ra nhỉ?”, Diệp Thành phấn khởi, hắn không quên vỗ vỗ vào tiên hoả bên dưới.

Các tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí, Nhân Nguyên nếu muốn lên trời thì phải có phi kiếm, tu vi đạt tới cảnh giới Linh Hư có thể dùng Thần Hồng, còn muốn ngự không phi thiên thì tu vi ít nhất phải đạt cảnh giới Không Minh mới được.

Hiện giờ, tiên hoả của hắn có thể hoá thành đám mây sắc màu đưa hắn lên trời, nó giống như linh thú biết bay, lại giống như Thần Hồng và phi kiếm, vả lại không hề tiêu hao chân khí của cơ thể, điều này đối với hắn là cả một sự bất ngờ ngoài mong đợi.

“Nếu như sau này gặp nguy hiểm, có thể dựa vào mày ngự không trốn chạy rồi”.

“Tiên hoả, mày đúng là bảo bối của tao”.

“Cứ thế bay lên trời”, Diệp Thành không loạng choạng nữa mà nhảy lên, thích ứng với độ cao này, sau đó cánh tay của hắn vung lên chỉ về phía trước.

Tiên hoả hiểu ý, tăng nhanh tốc độ, giống như một đạo ánh sáng vàng kim bay vọt lên trời, cứ thế rẽ từng tầng mây, cảm giác tiếng gió vù vù bên tai khiến Diệp Thành khoái chí cười hân hoan.

Không quá một phút, Diệp Thành đã đáp được lên tới rìa vực thẳm của Linh Thảo Viên.

Phù!

Diệp Thành hả ra tàn khí, hắn nhìn vào tiên hoả: “Làm tốt lắm, nếu không phải vì mày thì ta phải trèo lên rồi, không biết phải đợi tới năm nào tháng nào mới lên được tới đây”.

Được Diệp Thành khen ngợi, tiên hoả nhảy nhót, cứ thế lượn xung quanh Diệp Thành vài vòng rồi mới được Diệp Thành triệu gọi về vùng đan hải.

Thu lại chân hoả, Diệp Thành bất giác đưa mắt nhìn xuống dưới vực sâu một lần .

Đêm nay xảy ra quá nhiều việc, Khương Thái Hư ở bên dưới vực thẳm khiến hắn trải qua hết bất ngờ này tới bất ngờ khác. Người của tiên tộc trong truyền thuyết, lão tiền bối sống năm nghìn năm, Tiên Luân Nhãn của tiên tộc….từng chuyện từng chuyện dù có nói ra e rằng cũng chẳng có ai tin.

Đây là tạo hoá mà. Diệp Thành không khỏi xuýt xoa về thế sự vô thường.

“Tiền bối, đa tạ món quà của người”, Diệp Thành chắp tay hành lễ về phía dưới vực sâu rồi mới từ từ rời đi.

Vừa quay người đi, Diệp Thành đã thấy một người với thân hình cao ráo, phong thái tiên nhân xuất hiện phía sau mình. Nếu nhìn kỹ thì đó chính là trưởng lão của Linh Thảo Viên, cậu của Hùng Nhị – Lâm Thanh Sơn.

Lúc này, Lâm Thanh Sơn nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kinh ngạc, ông ta nhìn hắn từ đầu tới chân mà không nói ra lời.

“Diệp Thành?”, Lâm Thanh Sơn biết Diệp Thành, trong trận so tài ngoại môn, ông ta có ấn tượng sâu sắc với hình ảnh của hắn.

“Con chào Lâm trưởng lão ạ”, Diệp Thành tiến lên trước cung kính hành lễ.

“Sao ngươi lại ở Linh Thảo Viên, ngươi đến đây từ khi nào?”, Lâm Thanh Sơn nhìn Diệp Thành với ánh mắt nghi hoặc, “sao ta không phát hiện ra ngươi đi vào, ngươi…ngươi chui từ đâu ra vậy?”

Khụ khụ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.