Chương 231
Sau khi ba người xuất hiện lại có một bóng hình đi vào, nếu nhìn kỹ thì đây chính là Tề Nguyệt của Linh Đan Các.
Đệ tử nằm trong danh sách mười người đứng đầu của ngoại môn ngoài vị đó của Thiên Dương Phong thì đều đến đủ cả khiến Càn Khôn Các thêm phần náo nhiệt. Những người này có lẽ chỉ có thể tụ họp khi trận so tài ở ngoại môn diễn ra mà thôi.
“Có lẽ ngươi là Diệp Thành?”, Hoắc Đằng của Nhiệm Vụ Các đi đến rất tự nhiên, hắn chăm chú nhìn Diệp Thành.
Cũng giống với Hoắc Đằng, ánh mắt của những người còn lại cũng đổ dồn về phía Diệp Thành.
Khi Diệp Thành tới Hằng Nhạc Tông bọn họ đều bế quan, hai ngày trước vừa xuất quan thì nghe tới cái tên này nhiều nhất, lúc này thấy người thật, bọn họ đương nhiên sẽ hiếu kỳ rồi.
“Ta nói chỉ là tu vi Ngưng Khí mà ngươi còn không tin”.
“Giờ tin rồi, mặc dù là tu vi Ngưng Khí nhưng khí tức này không hề yếu hơn ta”.
“Tên tiểu tử này trông cũng thuận mắt đấy”.
Vài đệ tử ưu tú xoa cằm nhìn Diệp Thành khiến hắn mất tự nhiên.
“Tiểu sư đệ, đừng sợ, sư huynh sẽ bảo vệ đệ”, Hoắc Đằng oanh liệt khoác tay lên vai Diệp Thành, nói rồi không quên liếc sang Giang Hạo, Tử Sam và Doãn Chí Bình: “Trông ba tên này là không vui rồi”.
“Ngươi nói cái gì?”, cả ba tên nghe vậy thì mặt tối sầm cả lại.
“Ta nói trông các người ta không vui, sao nào?”
“Ngươi…”, Tử Sam đang định xông lên thì bị Giang Hạo và Doãn Chí Bình ngăn lại.
“Chúng ta gặp nhau trên chiến đài”, cả ba tên hắng giọng, tên nào tên nấy tự dẫn sư đệ của mình rời đi.
Cắt!
Hoắc Đằng rất tự nhiên, hắn vỗ vai Diệp Thành, oanh liệt nói: “Tiểu sư đệ, hôm nào mời ngươi uống rượu”.
“Đi thôi, đi thôi, đừng gây gổ nữa”, Tiêu Cảnh thúc giục rồi đi về phía đại điện.
“Cảm thấy áp lực chưa?”, sau khi đám người rời đi, Tề Nguyệt mới tiến lên trước khẽ giọng hỏi.
“Áp lực đương nhiên có nhưng không lớn”, Diệp Thành đáp lời.
Quả thực, sau khi đột phá lên tầng thứ chín vài ngày trước, hắn có tự tin có thể đấu đối kháng với đệ tử dưới cảnh giới Chân Dương, mười đệ tử đứng đầu ở ngoại môn mặc dù rất mạnh nhưng đều là cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong, hoàn toàn nằm trong phạm vi hắn có thể ứng phó.
“Vậy thì tốt”, khuôn mặt lạnh lùng của Tề Nguyệt hiếm lắm mới hé nở nụ cười.
“Sao ta lại không thấy đệ tử đứng đầu trong mười đệ tử ngoại môn đâu nhỉ?”, Diệp Thành nhìn Tề Nguyệt mà thắc mắc.
“Hắn à, ai mà biết được chạy đi đâu uống rượu rồi”, Tề Nguyệt nhướng vai sau đó rời đi.
“Còn có thời gian mà uống rượu sao?”, Diệp Thành nhướng mày rồi cũng sải bước đi.
Vừa ra khỏi Càn Khôn Các, Diệp Thành đã bị Hùng Nhị nhảy từ đâu tới kéo tay.
“Ngươi chui từ đâu ra vậy, tìm ta làm gì?”
“Cho ngươi một món đồ hay”, Hùng Nhị nháy mắt tinh ranh.
Diệp Thành bị Hùng Nhị lôi kéo tới Linh Quả Viên. Nói ra thì đây là lần đầu tiên Diệp Thành tới Linh Quả Viên.
Vừa đi vào hắn đã trông thấy rất nhiều linh quả to bự lắc lư và phát sáng trên cây, mỗi một quả đều mang theo linh khí dồi dào, trông hết sức bắt mắt.