Tiên Võ Đế Vương

Chương 225:




Chương 225

“Với thực lực của ngươi muốn vào nội môn có lẽ không khó”, Tề Nguyệt khẽ giọng, nói rồi còn không quên liếc Diệp Thành đầy ý tứ: “Thực lực của ngươi ở ngoại môn ít nhất cũng phải xếp vào mười người mạnh nhất”.

Nghe vậy, Diệp Thành đặt bình hồ lô Tử Kim xuống, hắn hiếu kỳ nhìn Tề Nguyệt: “Sư tỷ, đệ tử trong danh sách mười người đứng đầu có những ai, tỉ có thể nói cho ta biết không?”

“Ngoài ta ra thì còn có ba người của tam đại chủ phong, thủ từ Doãn Chí Bình của Giới Luật Đường, thủ đồ Ngọc Lâm của Linh Quả Viên, Tiêu Cảnh thủ từ Chấp Pháp Điện, Lục Huyên Nhi thủ từ của Tàng Thư Các, Hoắc Đằng thủ từ của Nhiệm Vụ Các…”

Tề Nguyệt kể tên từng người nằm trong danh sách mười người mạnh nhất, đến cả thực lực và tu vi của bọn họ cũng nói rất cặn kẽ.

Nói xong, Tề Nguyệt mới nhìn sang Diệp Thành: “Trong trận so tài ở ngoại môn, nếu không gặp bọn họ thì khả năng sẽ không vấn đề gì, đương nhiên, nếu vận may không tốt thì cũng khó tránh…”

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành lật người đứng dậy, hắn uống xong linh dịch thì lại tiếp tục luyện đan.

“Đúng là tên quái thai”, Tề Nguyệt thầm nhủ.

Cả một ngày trời, Diệp Thành không hề rời khỏi lư luyện đan. Trong lúc này, Từ Phúc cũng âm thầm tới đây vài lần, thấy Diệp Thành vẫn chưa thể luyện chế ra Linh Hồn Đan thì có phần thất vọng.

Thời gian dần trôi, mới đó mà màn đêm đã lại buông xuống.

Trong nội đường, Từ Phúc đưa cho Tề Nguyệt một hộp ngọc: “Đây là Chân Dương Đan, có lẽ có thể giúp con đột pháp lên cảnh giới Chân Dương”.

“Đa tạ sư tôn”, Tề Nguyệt vội nhận lấy, cười tươi rói.

“Nguyệt Nhi, con thấy tên tiểu tử kia thế nào?”, Từ Phúc vuốt râu nhìn Diệp Thành ở bên ngoài sau đó lại đưa mắt nhìn Tề Nguyệt.

“Hắn khiến con rất bất ngờ”.

“Không phải ta hỏi con vấn đề này, ta muốn hỏi về con người hắn thế nào?”

Nghe vậy, Tề Nguyệt chợt hiểu ra sư tôn lại muốn tác hợp cho mình và Diệp Thành.

“Ôi dào, sư tôn, người lại nói chuyện đó rồi đấy”, Tề Nguyệt dụi chân, không biết là xấu hổ hay giận dỗi mà khuôn mặt đỏ bừng lên, so với lần đầu tiên, khuôn mặt cô trông rõ vẻ khác thường.

Lần này Từ Phúc có vẻ như đã nhận ra đáp án trên khuôn mặt Tề Nguyệt rồi.

Xuất đan!

Lúc này, bên ngoài lại vang lên giọng nói của Diệp Thành.

“Luyện ra rồi”, nghe tiếng, Từ Phúc sải bước ra khỏi nội đường.

Tề Nguyệt cũng rất kinh ngạc, cô sải bước đi theo.

Ở ngoại đường, Diệp Thành ngồi phịch xuống đất, tóc tai rối bời, trông bộ dạng mặc dù lôi thôi nhưng lại cười rất sảng khoái, trong tay hắn còn cầm một viên linh đan màu xanh.

Viên linh đan này giống với Hồi Huyền Đan lần đầu hắn luyện ra, không được tròn cho lắm, thậm chí còn gồ ghề, đến cả đan khí bao quanh cũng như ẩn như hiện, thế nhưng dù sao thì hắn cũng đã thành công rồi.

Từ Phúc liếc nhìn đống tro tàn của Linh Thảo trên mặt đất mà ánh mắt không khỏi bất ngờ: “Chỉ dùng hơn năm mươi phần Linh Thảo đã luyện ra được, khả năng thiên bẩm của tên này đúng là khác người mà”.

Hi hi!

Hi hi hi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.