Chương 215
“Hàng Long”, Diệp Thành rít lên, hắn sải bước lên phía trước tung ra một chưởng.
Gừ.
Đột nhiên có tiếng gầm của rồng vang lên, một hư ảnh Lôi Long xuất hiện, cuốn sạch cổ mộc và đá vụn xung quanh.
Rầm!
Rầm, rầm!
Vách đá kiên cố cách đó vài trượng trúng một chưởng của hắn và sụp đổ. lúc này, Diệp Thành vừa thi triển Hàng Long xong, suýt chút nữa ngã ra đất.
“Tiêu hao quá lớn”, Diệp Thành kinh ngạc, hắn liên tục dốc vài bình linh dịch vào miệng, một đòn Hàng Long gần như tiêu hao toàn bộ chân khí trong vùng đan hải của hắn.
Quả nhiên, sau đòn công kích bá đạo cần sự hậu thuẫn lớn mạnh, mật pháp Hàng Long mặc dù mạnh mẽ nhưng với trạng thái lúc này của hắn, thi triển một lần đã đạt tới giới hạn, hắn không thể đánh ra được đòn thứ hai.
Linh dịch vào cơ thể, vì mật pháp Hàng Long tiêu hao gần như toàn bộ chân khí của hắn nên nhờ có linh dịch mà cơ thể dần hồi phục, thế nhưng cơn đau đớn hãy còn đó.
“Vẫn khiến mình bị thương rồi”, Diệp Thành xuýt xoa, “với sức mạnh hiện tại của bản thân mình thì chỉ có thể miễn cưỡng thi triển Hàng Long một lần”.
Trời gần sáng, Diệp Thành lại lần nữa dốc linh dịch vào miệng, sau đó hắn lẻn ra khỏi núi.
Về tới Linh Đan Các, trời đã sáng tỏ, trong nội đường, Từ Phúc đã ngồi khoanh chân ở đó chờ đợi.
“Con chào trưởng lão ạ”, Diệp Thành vẫy tay chào.
“Nào, lại đây”, Từ Phúc vẫy tay gọi Diệp Thành lại sau đó khẽ giọng nói: “Đêm qua ngươi gặp Nguyệt Nhi rồi sao?”
Diệp Thành gật đầu, hắn biết người mà Từ Phúc nói chính là Tề Nguyệt – đồ nhi của ông ta.
“Cảm thấy Nguyệt Nhi của nhà ta thế nào?”, Từ Phúc tươi cười nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành ái ngại nhưng vẫn đáp lời: “Cô ấy trông rất xinh đẹp, như tiên nữ vậy ạ”.
“Ngươi có thích không?”
Diệp Thành sững người, hắn có thể nghe ra mới sáng sớm, Từ Phúc đã có ý se duyên cho hắn và Tề Nguyệt.
“Sư tôn”, giọng nữ nhân chói tai vang lên.
Giây phút sau đó, Tề Nguyệt mặc y phục màu trắng sải bước đi vào trong nội đường, có thể nhận ra khuôn mặt của cô lúc này hết sức tức giận.
“Nguyệt…Nguyệt Nhi, con xuất quan rồi à?”, Từ Phúc cười tươi rói, tỏ vẻ như chưa biết gì.
Tề Nguyệt trừng mắt nhìn Từ Phúc, rồi lại nhìn chằm chằm vào Diệp Thành: “Đệ tử nhất tâm tu đạo, tuyệt đối không dính vào tư tình nam nữ, vả lại, cho dù người có tìm thì cũng phải tìm một người mạnh hơn con chứ, hắn chỉ là một tên ở cảnh giới Ngưng Khí, đồ nhi của người không thể lấy hắn được”.
Tề Nguyệt cứ thế nói xa xả, khiến không chỉ Từ Phúc mà đến cả Diệp Thành cũng phải chịu những lời trách móc không ngẩng được mặt lên.
“Nguyệt Nhi, con nghe ta nói, hắn ta…”
“Con không muốn nghe”, Tề Nguyệt cứ thế ngắt lời Từ Phúc, trước khi đi còn ném cho Diệp Thành cái nhìn lạnh lùng, sau đó phất áo và đi ra khỏi nội đường.
Sau khi Tề Nguyệt rời đi, Diệp Thành mới nhếch miệng nhìn sang Từ Phúc: “Thưa trưởng lão, đồ nhi của người trông tính khí có vẻ cũng….”