Tiên Võ Đế Vương

Chương 178:




Chương 178

Hiện giờ ông ta không khác gì Cát Hồng ngày hôm đó, mất thể diện vả lại còn phải bỏ linh thạch ra mà thậm chí còn phải bỏ nhiều hơn Cát Hồng cả trăm lần. Lần này quay về không thể tránh khỏi bị người của hai tông môn khác chê cười được.

“Được thôi”, Diệp Thành vẫn không có ý định thả người, hắn lại liếc mắt sang nhìn Hùng Nhị.

Hắn thận trọng quen rồi. Tề Hạo nói giấu Trương Phong Niên ở sau núi, ai mà biết được là thật hay giả. Ai có thể đảm bảo được bọn họ còn sống hay đã chết. Tốt nhất vẫn nên phái người đi kiểm tra.

“Hiểu”, không cần Diệp Thành lên tiếng, Hùng Nhị hiểu ý luôn. Tên béo xoay người chạy một mạch ra sau núi.

“Trưởng lão, xin đừng trách con, thận trọng một tí vẫn hơn mà”, Diệp Thành nhìn Thanh Dương Chân Nhân cười nói, “người cầu cho Trương Phong Niên tiền bối còn sống đi, nếu không thì cho dù cả một trăm nghìn linh thạch cũng không giữ được mạng của đồ nhi mà người chăm sóc đâu”.

“Ngươi cứ nhớ chuyện ngày hôm nay cho ta, rồi có ngày ta tìm ngươi tính sổ”, Thanh Dương Chân Nhân nói không hề có ý che giấu ý tứ.

“Cái mạng hèn của con chỉ có một, muốn lấy thì người cứ lấy bất cứ lúc nào”.

Hùng Nhị đi rất nhanh rồi quay lại, vả lại còn ngưng tụ vân đoàn, kéo Trương Phong Niên và tiểu Ưng đang hôn mê về đây.

Thấy bọn họ còn thở, Diệp Thành thở phào nhưng sau khi thấy từng vết thương trên cơ thể Trương Phong Niên và tiểu Ưng, mắt hắn lại như được phủ thêm lớp hàn băng.

“Đồ đệ của người người đưa hắn đi”, có lẽ vì quá tức giận, Diệp Thành cứ thế đẩy Tề Hạo xuống đất còn Tề Hạo đang hôn mê lại lần nữa ói ra máu, cho dù có đưa hắn về thì hắn cũng phải nằm liệt giường hồi lâu.

“Ngươi đã khiến ta tức giận thật sự rồi đấy”, Thanh Dương Chân Nhân cuối cùng cũng nhìn Diệp Thành sau đó phất áo đưa Tề Hạo đi, trước khi đi còn không quên lấy cánh tay bị giật xuống của Tề Hạo bỏ vào túi áo.

Sau khi Thanh Dương Chân Nhân rời đi, Diệp Thành mới phun ra máu, hắn khuỵ xuống đất.

Vì cố gắng chống lại Thiên Lôi Chú nên hắn đã trọng thương, không chết đã là may lắm rồi. Có thể cầm cự đấu lại Thanh Dương Chân Nhân lâu như vậy quả thực là giới hạn chịu đựng của hắn.

“Diệp Thành”, Hùng Nhị nhảy lên chiến đài, đỡ lấy Diệp Thành.

Trận chiến trên Phong Vân Đài hôm nay lại được loan đi khắp Hằng Nhạc Tông.

Cái gan của Diệp Thành thật to, hắn đã trở thành đề tài bàn tán sau bữa trà tửu của các đệ tử trong Hằng Nhạc Tông. Tên đệ tử thực tập này nổi tiếng khắp tông môn.

Vả lại rất nhiều đệ tử khi bàn tán còn nhìn sang Thiên Dương Phong.

“Nói về tam đại chủ phong ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành đã đắc tội với cả ba người, tiếp theo liệu có phải là Thiên Dương Phong không?”

“Không phải chứ? Diệp Thành mặc dù to gan nhưng cũng sẽ không chủ động đi đụng vào ai”.

“Ta thấy cũng phải”.

“Ôi chao, chống lại Thiên Lôi Chú sao?”, khi thủ toạ Thiên Dương Phong Chung Lão Đạo nghe đệ tử bẩm báo xong thì không khỏi ngỡ ngàng.

“Sư tôn…”

“Đừng nói gì cả”, Chung Lão Đạo ôm lấy ngực. Một kỳ tài có thể chống lại cả Thiên Lôi Chú mà không chết, thế mà ông ta lại bỏ qua một nhân tài như vậy, không xót xa mới lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.