Tiên Tử Xin Tự Trọng Ta Có Gia Đình

Chương 46: Nương




- Yêu?
Tô Bách Hợp đưa tay chạm vào đuôi mình, lòng bàn tay truyền đến một tia ấm áp.
Đuôi rất mềm, rất mềm.
Đôi mắt dị đồng càng thêm kinh ngạc.
Tô Bách Hợp trừng mắt nhìn, trong gương nàng cũng trừng mắt nhìn.
Từ trên giường đi xuống, Tô Bách Hợp đứng ở trước gương, nhịn không được vươn tay chạm vào mặt gương kia.
Ngón tay vừa chạm vào gương, cảm giác lạnh lẽo khiến Tô Bách Hợp thu tay lại.
Đây thật sự là mình sao?
Trong gương mình xinh đẹp dị thường, nhất cử nhất động hấp dẫn vạn phần.
- Mị Nhi tỷ tỷ, ta thật sự thành yêu?
Tô Mị Nhi mỉm cười không nói.
- Nếu ta có thể thành yêu, vậy Mị Nhi tỷ tỷ ngươi..
Tô Mị Nhi không nói mà cười đã tiết lộ hết thảy, biểu lộ ý tứ của mình.
- Không nên nói với người khác, vô luận là kinh thành hay là nơi khác đối với yêu vật đều là rất tàn nhẫn, nhẹ thì chém đầu thị chúng, nặng thì rút gân lột da.
Tô Bách Hợp giống như gà mổ thóc liên tục gật đầu, không dám cãi lời Tô Mị Nhi.
- Mị Nhi tỷ tỷ, ai là người đã nguyền rủa ta?
Tô Mị Nhi lắc đầu:
- Ta cũng không rõ.
Đưa tay xoa đầu của Bách Hợp, Tô Mị Nhi an ủi:
- Đừng sợ, có ta ở đây.
- Mị Nhi tỷ, ngươi có lợi hại không?
- Rất lợi hại, nhiều hơn ngươi nghĩ.

* * *
Cố An đi tới đi lui trong sân.
Tuy nói mình không có loại tình cảm này với Tô Bách Hợp, nhưng Cố An vẫn không hy vọng cô gái này xảy ra chuyện.
Không biết qua bao lâu, Tô Mị Nhi mở cửa, từ bên trong đi ra.
- Tướng công, Bách Hợp rất thích mặt nạ kia, ta tặng cho nàng, chàng sẽ không tức giận chứ?
- Có gì mà tức giận, chỉ là một cái mặt nạ mà thôi.
Cố An nhún vai:
- Bách Hợp thích thì cho nàng ấy đi.
- Tướng công thật hào phóng, đêm nay cho phép ngươi ôm chân Mị Nhi ngủ.
Cố An vốn định cự tuyệt, nhưng chứng kiến biểu tình Tô Mị Nhi đùa giỡn về sau, nghiêm túc mở miệng nói:
- Được, cho ta là thật.
- Tướng công, trước kia ngươi không phải như vậy đâu! Mau cự tuyệt.
- Không.
- Quả nhiên tướng công thích chân nữ hài tử đúng không?
- Ừm, nhất là Mị nhi.
Nói xong, Cố An hạ tầm mắt, hai mắt dừng lại ở trên đôi giày trắng mộc mạc của Tô Mị Nhi.
- Không cho phép nhìn, đứng đắn một chút tướng công!
Bị Tô Mị Nhi dùng tiểu quyền đấm ngực một hồi lâu, Cố An sắp không không chế được cây súng, lúc này mới thu lại ánh mắt của mình.
- Tướng công, chuyện mẫu thân phải làm sao bây giờ?
Tô Mị Nhi nói chuyện phần mộ bị đào.
Cố An nghĩ nghĩ:
- Nếu điện hạ đem ta làm cướp sứ, vậy chúng ta cũng không thể chịu thiệt.
- Ngươi muốn nói cho điện hạ?
- Nói cho hắn biết cũng không ngại, chúng ta phải nhanh chóng hồi kinh, ta cảm giác Bình An thành không an toàn.
Tuy nói kinh thành cũng không an toàn, nhưng ít ra so với Bình An thành an toàn hơn, hơn nữa ở Bình An thành Cố An căn bản không tìm được người hỗ trợ, cho dù bị thương cũng chỉ có thể kinh ngạc, nếu là ở kinh thành, chỉ cần mình không chết, đối phương hẳn phải chết.
- Ta nghe tướng công.
Dắt Bạch Câu tới, Cố An đỡ Tô Mị Nhi lên ngựa, chính mình lại nhảy ngang ở phía trước, hai tay kéo chặt dây cương.
Chân đạp một cái, Bạch Câu chạy như bay rời đi, Cố An thậm chí không nói lời tạm biệt với người khác.
* * *
- Sư phụ, tại sao không nói cho con biết hôm nay Cố đại nhân đã về thành?
Lý A Tứ ngồi trên ghế đu, lắc lư, liếc nhìn đứa trẻ đang cãi nhau trước mặt, không quay đầu lại.
- Sư phụ!
Lý A Tứ lại đổi phương hướng.
Nhìn bộ dáng này của Lý A Tứ, Ngụy An có chút tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có biện pháp với lão.
Qua một hồi lâu, Lý A Tứ phát hiện bên cạnh không có động tĩnh, mở to mắt len lén liếc một cái.
- Ngụy An, có chuyện gì từ từ nói, ngươi bỏ ấm trà xuống trước, chúng ta từ từ nói chuyện.
- Hừ.

Ngụy An đắc ý ngẩng đầu, buông ấm trà xuống.
- Ai, lần đầu tiên thấy có đồ đệ đối xử với sư phụ mình như vậy.
Lý A Tứ cũng bất đắc dĩ:
- Hôm nay Cố An tới hẳn là có chuyện khác, lúc tới cũng không nói trước với ta một tiếng, lúc đi lại càng vô thanh vô tức.
Ngụy An lúc này mới hòa hoãn một ít sắc mặt.
Thời gian không nhiều lắm nửa năm trôi qua, Ngụy An đã cùng tiểu khất cái lúc trước như hai người khác nhau.
Màu da trắng bệch biến thành màu đồng cổ khỏe mạnh, tuổi còn nhỏ cũng đã có một chút cơ bắp.
Hiện tại Ngụy An, ban ngày luyện võ, ban đêm đọc sách, chưa bao giờ lười biếng qua một ngày.
Gã không biết công pháp, liền luyện tập dân gian võ thuật, có đôi khi càng là cùng Bình An thành quân đội cùng nhau huấn luyện, tuổi còn nhỏ Ngụy An đã lấy được mọi người tán thưởng.
Mỗi khi đến đêm khuya, sau khi Ngụy sắp đặt hạ thư, đều nhìn ra xa, nhìn ra xa phương hướng kinh thành.
Gã vẫn không quên được thân ảnh kia, mạnh mẽ kéo mình vào trong rừng rậm, dạy mình làm sao hái thảo dược, mang theo mình nhận thức Lý A Tứ.
- Sư phụ, ta muốn nhập quân.
Lý A Tứ sửng sốt một hồi lâu, sau đó xoa xoa lỗ tai của mình:
- Ngươi nói cái gì?
Ngụy An hiện tại mới mấy tuổi a, mặc kệ nói như thế nào cũng chỉ là tiểu hài tử một cái, tòng quân?
- Ta muốn tòng quân!
Ngụy An nói lại một lần nữa, ưỡn ngực, tràn đầy tự tin.
Vào đêm.
Cố An và Tô Mị Nhi vẫn đang vội vàng lên đường.
Tim Cố An đập càng lúc càng nhanh, hắn hối hận, nên mang Vượng Tài ra ngoài mới đúng.
- Tướng công, làm sao vậy? Chúng ta có nên tìm một khách sạn nghỉ ngơi một chút hay không?
- Không được, càng sớm trở lại kinh thành thì chúng ta càng an toàn.
Hắn không dám dừng lại.
Lúc đi ngang qua một cây đại thụ, Cố An kéo chặt dây cương, kéo Bạch Câu dừng lại.
Xuống ngựa, Cố An rút trường kiếm ra, lưu lại một dấu vết trên cây đại thụ.
Vừa rồi hình như mình đã nhìn thấy cái cây này.

Nơi hoang vu này, dọc theo đường đi kiến trúc đều rất dễ nhận biết, Cố An cảm thấy mình hẳn là sẽ không nhìn lầm.
Qua nửa canh giờ, Cố An lại nhìn thấy cây đại thụ kia.
Tô Mị Nhi ở phía sau cũng vào lúc này nắm chặt vạt áo Cố An.
- Tướng công..
Thanh âm của nàng rất thấp, thân thể cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
- Không sao, có ta ở đây.
Cố An nói đến chính mình cũng không tin lắm.
- Bộc.. bộc.. bộc..
Cách đó không xa, tiếng vó ngựa truyền đến.
Cố An nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó.
Ba người toàn thân trên dưới bị hắc y bao vây xuất hiện trong tầm mắt Cố An, dưới thân bọn họ cưỡi hắc mã, phảng phất dung nhập vào trong bóng đêm.
- Hắc, tên này còn có chút thực lực a, lão Tứ đều bị giết, ta cảm thấy là vị cô nương phía sau hắn ra tay.
- Đừng nhiều miệng, giết bọn hắn, đem đầu người mang về.
Người nọ cầm đầu lạnh lùng nói.
Cố An lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ liền nhận ra, trang phục mình nhìn thấy ở nghĩa trang hôm nay cũng là bộ dạng này.
Vừa dứt lời, ba người liền nhào về phía mình.
Cố An vừa định rút kiếm, bóng trắng từ một bên hiện lên, còn chưa nhìn thấy động tác của nàng, ba người kia liền ngã xuống đất, thân thể vỡ thành mấy đoạn.
Bóng trắng đưa lưng về phía Cố An, chậm rãi quay đầu.
Nàng là bất quy tắc quay đầu, trực tiếp xoay tròn 180 độ, khóe miệng mãnh liệt hướng lên trên nhếch lên.
Trong nháy mắt Cố An nhìn thấy đối phương, đáy mắt kinh hoảng biến thành khiếp sợ.
- Nương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.